Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 689: Ngưu thẩm keo kiệt ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:39:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuy nhiên, vì tin tưởng Tống Vãn Trân, bọn họ vẫn theo cách của nàng mà pha nước chấm.

 

Thứ bọn họ là đầu ăn, càng là đầu thấy, chỉ thể tin tưởng Tống Vãn Trân.

 

Lát nữa khi nước sôi, Tống Vãn Trân liền gắp miếng thịt đặt sẵn bên cạnh trực tiếp cho nước nhúng.

 

Sau đó đặt rau sang một bên khác.

 

Hàn Tranh học theo Tống Vãn Trân cũng cho thịt nồi.

 

Đợi thịt chín, nàng liền mời, mỗi gắp một đũa bắt đầu ăn.

 

Lúc đầu mấy đều quên ăn nước chấm, Tống Vãn Trân cũng nhắc nhở.

 

Nước lẩu đều chọn theo khẩu vị của mấy , cho nên mang theo hương vị khiến mấy ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, khen ngớt.

 

lâu bọn họ liền phát hiện, Tống Vãn Trân mỗi ăn đều nhúng bát nhỏ mặt.

 

Bọn họ chỉ lo ăn, đều quên mất còn chuyện nước chấm .

 

Lâm Thu Vi vội vàng nhúng một đũa sốt mè miệng, đột nhiên hồn phách chấn động, mắt nàng lập tức sáng bừng.

 

Ngon đến mức nàng , tiếc là đó ăn nhiều như nhúng bát sốt mè .

 

“Sao , Thu Vi, ăn cái gì ?”

 

Lâm Thu Vi chẳng nữa, nhăn mặt thật sự .

 

“Huynh cảm giác ngon đến mức là gì ?”

 

Lâm Thu Vi dùng đũa chỉ bát nước chấm của Hàn Lưu Vân.

 

“Cầu xin , mau nhúng một chút sốt mè .”

 

Hàn Lưu Vân vốn chút nghi ngờ, thấy Lâm Thu Vi thèm để ý đến nàng nữa, ăn uống ngấu nghiến, thịt trong nồi cũng còn nhiều, vội vàng nhúng một chút sốt mè ăn miệng.

 

Ôi chao, thịt lẩu đúng là ăn kèm sốt mè, quả thực là tuyệt phối!

 

Mấy ăn đến mức đổ mồ hôi, may mà Tống Vãn Trân sai chuẩn nhiều nguyên liệu, nếu thật sự đủ ăn.

Mèo con Kute

 

Đợi đến lúc ăn xong, một nữa ngang qua chỗ Lâm Hựu, phát hiện cửa bên y khóa, chắc là dọn dẹp tiệm xong việc khác .

 

Chẳng mấy ngày nữa là khai trương , Lâm Hựu quả thật bận.

 

Chủ yếu là ngoài việc trang trí tiệm , những chuyện khác đều do y tự , khác căn bản giúp gì.

 

Cho đến bây giờ, ngoài y và rể , ngay cả tỷ tỷ cũng chuyện y tự ăn buôn bán món ăn vặt.

 

Đặng sư phụ còn việc riêng bận, tự nhiên thời gian giúp y mãi .

 

Y tự chuẩn nguyên liệu, còn đến quan phủ công văn chính thức mở tiệm, đừng thấy chỉ là chuyện ăn nhỏ, nhưng trong đó những chuyện vụn vặt ít.

 

Lâm Hựu rời sơn trang tìm xem tiệm nào thích hợp thể trực tiếp cung cấp đậu phụ cho y , đậu phụ thứ giá đắt nhưng thật sự tốn sức.

 

Y chỉ một , tạm thời nghĩ đến việc tự đậu phụ.

 

Nếu việc ăn , y thuê thêm , cân nhắc vấn đề tự để tiết kiệm chi phí.

 

Đi qua hai tiệm, cảm thấy đậu phụ ở đó đều thích hợp lắm, Lâm Hựu liền tiếp tục về phía .

 

Sắp tới ngày lễ , tiểu phiệt bán hàng bên ngoài cũng nhiều hơn, khí cũng nhộn nhịp hơn.

 

Thấy rao bán kẹo hồ lô, Lâm Hựu bèn nghĩ bụng tiến lên mua mấy xâu. Chàng rể và tỷ tỷ giúp y việc lớn đến , y cũng thể quá vô lễ.

 

Mua mấy xâu kẹo hồ lô cho mấy đứa trẻ trong nhà để chúng vui vẻ.

 

Nghĩ tỷ tỷ cũng thích ăn chua, y liền lấy thêm mấy xâu.

 

Chủ quán thấy y chọn vài chiếc, lập tức vui vẻ mặt bảo y cứ chọn.

 

Lâm Hựu chọn ba chiếc kẹo hồ lô, nghĩ nghĩ cầm thêm một chiếc.

 

Y định rút bạc, liền thấy phía tiếng chói tai.

 

“A Hựu, con ở đây? Con mua nhiều kẹo hồ lô thế gì, thứ đắt đỏ thế .”

 

Nghe tiếng, thể Lâm Hựu khẽ run, suýt chút nữa cầm vững kẹo hồ lô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-689-nguu-tham-keo-kiet.html.]

Y nhíu mày, trùng hợp đến thế, còn gặp cả lão nương nữa.

 

Y ngượng ngịu đầu Ngưu thẩm, hì hì.

 

“Nương, thật trùng hợp, cũng đến mua đồ ?”

 

Ngưu thẩm thèm để ý trùng hợp , vẻ mặt nghi hoặc .

 

“Chẳng con đang việc ở xưởng mộc , tới đây?”

 

Lâm Hựu căng thẳng đến mức trán sắp đổ mồ hôi. Theo tính tình của nương, nếu sự thật, lẽ sẽ đến sơn trang gây sự mất.

 

“Con... con...”

 

Ấp úng mấy bận, Lâm Hựu cuối cùng cũng lóe lên một ý.

 

“Con mệt , nhân lúc rể bận, con lén chạy đây, chỉ trốn việc một chút.”

 

Lâm Hựu xong giơ mấy xâu kẹo hồ lô tay lên.

 

“Con sợ rể sẽ giận đó, lát nữa về mua kẹo hồ lô cho hai cháu và tỷ tỷ, coi như tạ tội .”

 

Ngưu thẩm , khẽ 'ái chà' một tiếng để tâm.

 

Lâm Hựu nay vẫn học hành, đột nhiên việc chân tay thế , chắc chắn nhất thời chịu nổi, lười biếng cũng là chuyện thường.

 

Con trai lười biếng chứ việc đến c.h.ế.t, bà ngược còn vui mừng.

 

Vạn nhất mệt mỏi đổ bệnh thì .

 

“Xưởng mộc đó là của rể con, con trốn việc một chút thì sợ gì.”

 

Nói đoạn, bà mấy xâu kẹo hồ lô trong tay Lâm Hựu.

 

“Đâu cần tạ tội, rể con chắc chắn sẽ gì con . Thứ đắt thế, mau đặt xuống, chúng cần.”

 

Lâm Hựu lão nương vô cùng keo kiệt, trong lòng chút bất mãn, nhưng hiện tại y đang chột nên dám nhiều.

 

“Hay là lấy hai chiếc thôi, hai đứa cháu mỗi đứa một chiếc.”

 

Chưa kể gì khác, và nương mấy hôm nay ở nhà tỷ tỷ ăn ở, mua cho hai cháu ngoại một chiếc kẹo hồ lô cũng quá đáng.

 

“Mua cái gì mà mua! Chàng rể con bạc đầy , còn cần con tốn bạc . Mau đặt xuống! Con còn kiếm bạc , nghĩ đến chuyện tiêu bạc .”

 

Ngưu thẩm xong liền vươn tay giật lấy kẹo hồ lô trong tay Lâm Hựu.

 

Lâm Hựu né tránh một chút.

 

“Nương, hai chúng phiền tỷ tỷ và rể mấy ngày , hơn nữa con còn tiếp tục phiền họ, mua hai chiếc kẹo hồ lô cho cháu ngoại chẳng là việc nên ?”

 

Ngưu thẩm vẻ mặt như thể 'con ngốc '.

 

“Con nhà nó thiếu hai chiếc kẹo hồ lô của con ? Con việc cho rể, ăn uống ngủ nghỉ vốn dĩ do lo liệu chứ.”

 

Người bán kẹo hồ lô cũng vui, nhịn liếc Ngưu thẩm một cái đầy khinh bỉ.

 

Khó khăn lắm mới gặp một khách sộp, mua một lúc bốn chiếc, nụ mặt còn tắt, kết quả chẳng cần chiếc nào cả.

 

“Ấy, đại tỷ , chẳng chỉ hai chiếc kẹo hồ lô thôi ? Nàng đúng là quá keo kiệt , cho dù nàng ở nhà con gái cùng con trai lâu đến .”

 

“Nàng mua một chiếc kẹo hồ lô cho cháu ngoại cũng là việc nên mà, nàng bà ngoại đúng là quá keo kiệt.”

 

Trên mặt Ngưu thẩm hiện lên vài phần ngượng ngùng, nhanh đó sự đanh đá thế.

 

“Ngươi ai keo kiệt? Ngươi mới keo kiệt ! Chẳng mua kẹo hồ lô của ngươi nên ngươi trong lòng vui ? Ta cho dù mua cho cháu ngoại cũng mua của ngươi!”

 

Ngưu thẩm xong, một tay giật lấy mấy chiếc kẹo hồ lô.

 

Cũng chẳng thèm để ý đường dính đầy tay, trực tiếp cắm trả cho .

 

“Ấy, bà ! Kẹo hồ lô của dính tay bà , mà bán nữa!”

 

Ngưu thẩm chẳng thèm để ý bán kẹo hồ lô gì, kéo Lâm Hựu định bỏ .

 

“Ấy, bà ! Đường kẹo hồ lô của đều dính , bà mua hết, nếu thì đền tiền!”

 

--- Cha tiện nhân bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...