Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 66: Cứu người là cứu người, phương thuốc là phương thuốc ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:15:42
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cứu là cứu , phương t.h.u.ố.c là phương thuốc, phương t.h.u.ố.c nàng còn công dụng khác.
“Đại cữu, hãy cùng của Trương phủ bốc thuốc.”
Mạng là chuyện đại sự, Tôn Trường Thiết nhận lệnh liền vội vàng cùng của Trương phủ ngoài.
Trương phu nhân và Trương lão gia vẻ mặt chút kích động, thật những đại phu con trai bọn họ còn cứu , bọn họ cũng từng gặp. Có đôi khi, dù đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện để lừa gạt.
Vạn nhất, vạn nhất nếu thật sự thể chữa khỏi bệnh cho con trai bọn họ thì !
Một tiếng “Rầm!”
Cửa phòng đá văng, hai con đang đợi xem trò ngoài sân chạy nhà.
“Ôi chao, đại ca, đại tẩu , đây chính là một kẻ lừa đảo, các cũng tin ? Đã là cứu , các còn giày vò gì nữa?”
“ đó, đại bá, nhất định sẽ chăm sóc đại bá lúc già, lo hậu sự cho đại bá mà, đại bá hà tất để một tên bệnh lao kéo đổ cả Trương gia?”
“Khụ khụ khụ…”
Người giường dường như tức giận đến mức ho dữ dội.
Trương phu nhân tức đến tái mặt, chỉ hai con mà mắng.
“Cút, các ngươi cút hết ngoài cho !”
Có lẽ vì quá kích động, Trương phu nhân loạng choạng một bước suýt ngã, may nhờ Trương lão gia kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng.
Trương lão gia đầu em dâu và cháu trai, ánh mắt cuộn trào lửa giận.
“Các ngươi… Bao nhiêu năm nay từng bạc đãi các ngươi, ngờ các ngươi độc ác đến thế. Cho dù tuyệt hậu chăng nữa, các ngươi cũng đừng hòng một phần tiền nào của !”
Mèo con Kute
“Đại bá, đại bá thì đúng . Nếu gia gia mà cũng oán đại bá bất hiếu. Trương gia còn dựa cháu để phát huy vinh quang mà.”
“Ngươi…”
Tống Vãn Trân hai con ngang ngược , thật sự thể chịu nổi nữa.
“Ai Trương công t.ử cứu ? Chưa đầy nửa tháng, thể khiến y xuống giường .”
Tống Vãn Trân tự nhiên khoác. Một chút đạo thuật lưng chừng cùng một chút y thuật nửa vời kết hợp , nàng thật sự tính Trương Húc mệnh nên tuyệt, cũng là nhờ Trương lão gia và Trương phu nhân bao năm nay tích lũy ít công đức cho y.
Mọi trong phòng đều chấn động tinh thần.
Trương phu nhân và Trương lão gia trong mắt dấy lên hy vọng lớn hơn.
Trương Kim Bảo khinh thường lớn.
“Tiểu nha đầu , cho ngươi , mặt gia gia mà khoác lác là sẽ rút lưỡi đó. Đến lúc đó đưa ngươi đến chỗ quan phủ đại nhân, xem ngươi còn dám bậy bạ nữa .”
“Có khoác , chỉ cần ba ngày là thể .”
Bệnh lao của Trương Húc tuy kéo dài đủ lâu, nhưng ba thang t.h.u.ố.c đầu tiên hẳn là thể thấy chuyển biến . Ba ngày là đủ .
“Ha ha ha ha…”
Hai con đều chế giễu.
“Được thôi, nếu ngươi thể chữa khỏi cho tên bệnh lao , gia gia sẽ gọi ngươi một tiếng tổ tông.”
“Không cần!”
Tống Vãn Trân ghét bỏ . Ai tổ tông của chứ, gen của nàng hẳn là kém đến thế, thể nuôi một con heo như .
“Nếu chữa khỏi cho Trương công tử, tùy ngươi xử trí. Nếu chữa khỏi cho Trương công tử, tiền khám bệnh hai trăm lượng sẽ do ngươi trả.”
Thật khi lời , Tống Vãn Trân vẫn còn chút chắc chắn. Nàng hiện giờ chỉ là một tiểu dân thường, tự nhiên dám tùy tiện đắc tội khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-66-cuu-nguoi-la-cuu-nguoi-phuong-thuoc-la-phuong-thuoc.html.]
Thế nhưng hai con cái đức tính , nàng luôn cảm thấy hai sẽ còn nhảy nhót bao lâu. Sắc mặt xám xịt, dường như họa lao tù, nên vẻ cũng chẳng gì sợ.
Hơn nữa, hai trăm lượng tiền khám bệnh quả thực là thù lao mà nàng thu .
“Khẩu khí thật lớn, tiện nha đầu trời cao đất rộng. Xem đến lúc đó quan phủ đại nhân rút lưỡi ngươi, đ.á.n.h gãy chân ngươi thì thôi.”
“Được thôi, cứ chờ xem. Vị phu nhân và thiếu gia đây, dám đ.á.n.h cược ?”
“Cược! Bổn thiếu gia sẽ cược với ngươi. Ba ngày nữa bổn thiếu gia sẽ đến rút lưỡi ngươi!”
Trương Kim Bảo nghiêng đầu Tống Vãn Trân, kiêu căng hất cái cằm chảy mỡ lên.
Trương Kim Bảo đe dọa vài câu nữa mới đắc ý vênh váo rời .
Tống Vãn Trân chuyện với Trương phu nhân một lúc mới Trương Kim Bảo sở dĩ ngang ngược như là bởi vì Trương lão thái gia hiện giờ xem Trương Kim Bảo như con ngươi mà yêu thương, đó chính là duy nhất gánh vác việc nối dõi tông đường của Trương gia trong tương lai.
Cho nên Trương lão gia dù tức giận đến cũng nỡ gì , chỉ thể để mặc mưa gió trong phủ.
Rất nhanh, Tôn Trường Thiết cùng hạ nhân nhà họ Trương mua t.h.u.ố.c về, theo phương pháp Tống Vãn Trân mà sắc t.h.u.ố.c cho Trương Húc uống.
Trương Húc nha hầu hạ đỡ dậy, những lời Tống Vãn Trân mà khích lệ , uống t.h.u.ố.c Trương Húc phối hợp, chút bất kiên nhẫn nào.
Y thẳng , thẳng Tống Vãn Trân đang che kín miệng mũi. Mặc dù cô nha đầu gầy nhỏ mắt chỉ lộ một đôi mắt.
đôi mắt khiến y cảm giác như ở lâu trong bóng tối bỗng nhiên thấy một tia sáng.
Tống Vãn Trân cũng cẩn thận đ.á.n.h giá thanh niên bệnh tật lâu năm , tuy vì bệnh tật hành hạ mà cả vẻ héo hon khô cằn, nhưng qua mày mắt vẫn thể thấy đây y hẳn là một công t.ử tuấn tú.
Trương phu nhân cũng kinh ngạc, con trai rõ ràng từ bỏ hy vọng, y y lúc lâm chung hồi ức chỉ vị t.h.u.ố.c đắng chát, thế nhưng hôm nay ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c như .
Trương phu nhân mỉm , nước mắt vẫn vô thức chảy đầy mặt. Ngay cả bây giờ bảo nàng rằng t.h.u.ố.c vô dụng, nhưng thấy con trai phấn chấn lên, lòng nàng cũng vui mừng.
“Ba ngày cứ theo thang t.h.u.ố.c kê cho Trương công t.ử uống. Ba ngày sẽ , đến lúc đó sẽ kê t.h.u.ố.c khác theo tình hình của Trương công tử.”
“Tốt …”
Trương phu nhân liên tục khen ngợi, nắm tay Tống Vãn Trân, đó đầu bảo Trương lão gia lấy bạc.
Tống Vãn Trân mở miệng ngăn .
“Tiền khám bệnh vội, đợi đến khi chữa khỏi cho Trương công t.ử hãy . Hơn nữa, tiền khám bệnh nên do vị Kim Bảo thiếu gia chi trả.”
Đối xử với quân tử, tàn nhẫn với tiểu nhân. Tống Vãn Trân cảm thấy nàng là gì, nhưng tấm lòng yêu con sâu sắc của Trương phu nhân và Trương lão gia, nàng cũng họ lo lắng thêm nữa.
Nói đợi đến khi Trương công t.ử khỏi hẳn mới lấy tiền khám bệnh chính là cho họ một viên t.h.u.ố.c an thần. Nàng loại kẻ lừa đảo khi lấy tiền biến mất, mà là thật sự thể chữa khỏi cho con trai họ.
Hai vợ chồng xong quả nhiên càng thêm kích động, Trương phu nhân nắm tay Tống Vãn Trân, nàng càng cô nha đầu mắt càng thấy yêu thích.
Ngay đó, nàng tháo một chiếc vòng ngọc từ cánh tay xuống, đợi Tống Vãn Trân kịp phản ứng đeo tay nàng.
Tống Vãn Trân hiểu về ngọc, nhưng cũng thể nhận sự quý giá của chiếc vòng, vội vàng từ chối tháo xuống nhưng Trương phu nhân giữ .
“Chiếc vòng cô nương nhất định nhận lấy. Ta chỉ cảm thấy duyên với cô nương. Chiếc vòng là do tổ mẫu để cho năm xưa, là để của hồi môn cho con gái, chỉ tiếc là đời cũng chẳng cô con gái nào, tặng cho cô nương cũng coi như phụ sự truyền thừa của nó.”
“Cái … cái quá quý giá.”
Đồ vật gia truyền của , Tống Vãn Trân dám nhận, chiếc vòng hẳn là giá trị nhỏ.
“Cô nương cứ nhận lấy , phu nhân thật lòng yêu quý nàng.”
Thấy đối phương kiên trì, Tống Vãn Trân từ chối nữa, mà vuốt ve chiếc vòng, trân trọng .
“Đa tạ phu nhân.”
Một hồi bận rộn xong, thời gian đến giờ Thân. Mùa hè ban ngày dài, lúc mặt trời mới từ từ lặn về phía Tây, nếu là mùa đông thì giờ trời gần tối .
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -