Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 607: Chúng Ta Là Đối Tác ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:37:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đó quả là một ý , nàng đợi , sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm nàng. Chỉ là khi nữa, sẽ dùng lễ nghi gì để gặp nàng đây.”
Lời của Tống Vãn Trân tựa như đùa, nhưng đồng thời cũng mang theo vài phần thăm dò, nàng suy nghĩ hiện giờ của Ô Na Lạp.
Nàng thể cảm nhận trong lòng Ô Na Lạp chút khao khát ngôi vị Đại Phiên Vương, chỉ là ranh giới trong lòng cản trở d.ụ.c vọng của nàng.
Có lẽ lúc đó trong mắt nàng, nàng vẫn đặt Kim Đại một vị trí quan trọng.
giờ đây trải qua chuyện Kim Đại hạ độc, tâm cảnh của nàng đổi .
Là bạn của Ô Na Lạp, nàng đương nhiên hy vọng Ô Na Lạp thể dã tâm để tiến thêm một bước, bởi vì nàng chỉ dã tâm mà còn cả năng lực.
Đương nhiên Tống Vãn Trân cũng tư tâm của riêng , một bằng hữu là Vương thượng Đại Phiên, dù khoe khoang với khác cũng đầy oai phong.
Mèo con Kute
Hơn nữa, nàng thật sự ý định đến Đại Phiên mở cửa hàng, nếu Ô Na Lạp thật sự trở thành Đại Phiên Vương, thì nàng ở đó mở cửa hàng còn sợ gì nữa.
Ô Na Lạp khẽ mỉm , về phía Tống Vãn Trân.
Hai cô gái thông minh một cái liền thể hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Hai , đổi sang chủ đề khác.
Hai trò chuyện sôi nổi suốt cả buổi chiều, cuối cùng Ô Na Lạp vô cùng luyến tiếc rời . Cả hai đều rằng chia tay , đến bao giờ mới thể gặp .
Đến khi Ô Na Lạp , các tiểu nhị liền chuẩn dọn dẹp vệ sinh.
“Đông gia!”
Nghe thấy tiếng tiểu nhị, Tống Vãn Trân đến chỗ cầu thang lầu hai xuống, liền thấy Tiêu Mộc Trần đang ở tầng một, vặn ngẩng đầu lên lầu.
Bốn mắt chạm , Tống Vãn Trân khẽ sững sờ. Mấy ngày nay nàng thực sự quá bận rộn, Tiêu Mộc Trần đến tìm nàng vài , tiếc là nàng đều mặt ở cửa hàng.
Tiêu Mộc Trần nở một nụ thật tươi.
“Thật quá, còn tưởng gặp nàng nữa chứ.”
Tống Vãn Trân cũng khẽ mỉm , hiệu Tiêu Mộc Trần lên lầu.
Lên đến lầu hai, thần sắc Tiêu Mộc Trần ẩn hiện vài phần kích động, đồng thời dường như còn mang theo vài phần gò bó mà từng .
“Giờ nên xưng hô nàng là Cát An Quận chúa ?”
Ngữ khí của Tiêu Mộc Trần rõ ràng mang theo vài phần trêu chọc, nhưng nét mất mát ẩn hiện trong đáy mắt tố cáo y.
Khi tin Tống Vãn Trân phong Quận chúa, y bản năng cảm thấy quá nhiều vui vẻ.
Y đáng lẽ vui mừng cho nàng, nhưng mặt tối trong tâm luôn chi phối suy nghĩ của y.
Giữa bọn họ dường như càng ngày càng xa cách, cái cảm giác xa cách là điều y mong .
Trước y từng nghĩ Hàn Tranh dù cố gắng thế nào cũng vô ích, bởi vì y cho rằng nhà họ Hàn dù thế nào cũng sẽ chấp nhận Tống Vãn Trân.
đó thấy thái độ của Hàn Lưu Vân đối với Tống Vãn Trân, y đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của quá thiển cận.
Có lẽ Hàn Quốc công phủ bao giờ ghét bỏ phận của Tống Vãn Trân, chỉ y mới coi trọng phận địa vị đến .
Là suy nghĩ của y mẫu chi phối, mở miệng ngậm miệng đều dùng phận địa vị để đ.á.n.h giá khác.
“Tiêu công t.ử khách sáo , bất kể phận nào, vẫn là Tống Vãn Trân, đối tác của y.”
Tống Vãn Trân với ngữ khí thản nhiên, kèm theo nụ , thái độ khác gì so với những gặp Tiêu Mộc Trần.
Thái độ thản nhiên của Tống Vãn Trân khiến trong lòng Tiêu Mộc Trần dâng lên vài phần chua xót.
Chẳng lẽ giữa bọn họ chỉ thể như ?
Y thật sự còn cơ hội nào nữa ?
“Tống cô nương, ... về Thanh Viễn huyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-607-chung-ta-la-doi-tac.html.]
Tống Vãn Trân gật đầu.
“Ồ, việc ăn bên đều xử lý thỏa ?”
Thần sắc Tiêu Mộc Trần tối sầm, mặt thoáng qua một nụ khổ.
“Thật , từ đến nay việc ăn bên đều cần lo lắng, đến đây chỉ là...”
Tiêu Mộc Trần thôi, đó thở dài một tiếng nặng nề.
“Ta chỉ gặp nàng, cố gắng thêm một chút, nhưng nhận rằng dù cố gắng thế nào, cách giữa chúng dường như càng ngày càng xa.
Đã đến lúc về , ở đây dường như cũng chẳng ích gì.”
Tiêu Mộc Trần xong, cả dường như nhẹ nhõm ít, nụ mặt cũng còn cay đắng nữa.
Trên mặt Tống Vãn Trân quá nhiều biểu cảm, chỉ nở một nụ chân thành Tiêu Mộc Trần.
“Tiêu công tử, thật y hãy nghĩ kỹ xem y thật sự thích ?”
Thần sắc Tiêu Mộc Trần khựng , vẻ mặt lập tức lộ vài phần lo lắng.
“Đương nhiên là , đối với Tống cô nương...”
Tống Vãn Trân lắc đầu ngắt lời Tiêu Mộc Trần.
“Tiêu công tử, lẽ ban đầu y đối với là sự thưởng thức, về càng nhiều hơn là sự tò mò. trong lòng y hề thứ tình cảm kiên định đó, chỉ là sự tò mò trong lòng y dần dần tích tụ, khiến trong lòng y sinh một chấp niệm thích .
Thật trong lòng y nào lúc nào từng suy nghĩ chờ giá mà bán đối với ?”
Nghe Tống Vãn Trân , Tiêu Mộc Trần càng cau chặt mày, y vội vàng biện minh.
“Ta... , chỉ là ban đầu thẳng cảm giác trong lòng . Đến khi dần dần phát hiện , vì mẫu khiến mối quan hệ của chúng dần trở nên xa cách, đó nàng đến kinh thành, thời gian đó thực sự đau khổ, nên cuối cùng quyết định leo đến kinh thành để tìm nàng.”
Tống Vãn Trân vẫn mỉm lắc đầu.
“Ta đoán, kể từ khi đến kinh thành, mẫu y cũng vẫn luôn bên cạnh y rằng thể cho y cưới về dâu đúng ? Và việc y quyết định đến kinh thành tìm , thật phần lớn nguyên nhân là do mẫu y ngừng dặn dò và khuyến khích.”
Tiêu Mộc Trần kinh ngạc lắc đầu Tống Vãn Trân.
Không thể phủ nhận Tống Vãn Trân đoán sai.
Quả thật, thời gian đó y vô cùng suy sụp và tự trách, mẫu cũng thường xuyên nhắc đến Tống Vãn Trân, nhiều lời đồng ý hôn sự của bọn họ, bảo y cưới Tống Vãn Trân.
y vì những lời đó mà quyết định đến kinh thành, ý kiến của bất kỳ ai khác, là ý của riêng y.
“Tiêu công tử, thật thấy y cần một hiền nội trợ hiền huệ, đại lượng, nhường nhịn.
Nàng chỉ thể chăm sóc cho y, mà còn thể chăm sóc cho mẫu y, bất kể y gì, nàng cũng sẽ âm thầm ủng hộ y ở phía .
Còn là đối tác kề vai chiến đấu với y, mối quan hệ hiện tại mới là nhất.
Ta mãi mãi thể như một phụ nữ bình thường, giam nơi hậu trạch, nuôi chồng dạy con, cả đời bình bình đạm đạm dồn hết tâm huyết để khác thành tựu, vì niềm vui của khác mà vui, vì thành tựu của khác mà xúc động.
Mà càng mong những thành tựu đó thuộc về chính .”
Thành tựu của , những gì , y gánh vác nổi!
Những lời phía Tống Vãn Trân .
Tiêu Mộc Trần chăm chú Tống Vãn Trân, y dã tâm của nàng lớn, cũng năng lực của nàng mạnh.
Y rốt cuộc thể ngăn bước chân của nàng, lẽ từng lúc bọn họ kề vai chiến đấu, mà bây giờ y hiển nhiên còn tư cách sánh vai cùng nàng nữa.
Giá như lúc đó y do dự như , kiên định hơn một chút thì .
--- Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm! -