Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 596: Phần thưởng này nàng không thèm ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:37:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng mặt lộ vài phần nụ vui mừng.
"Tiểu nha đầu , thật sự khiến Trẫm bằng con mắt khác.
Hôm nay Trẫm sẽ gộp ba công lao để ban thưởng, ban hết công lao của ngươi."
Hoàng thượng xong, về phía đại thái giám đang bên cạnh.
"Ban cho Tống cô nương ngàn lượng vàng, trăm tấm gấm vóc, mười hòm t.h.u.ố.c bổ d.ư.ợ.c liệu, mười hòm kim ngân khí cụ.
Mười hòm đồ ngọc bày biện.
Mười hòm bánh hoa quả khô các nơi tiến cống......"
Hoàng thượng nhắc nhắc một hồi, đại thái giám khom tiến lên cùng lúc ghi .
Đám phía thấy đều lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.
Đó đều là những món đồ bằng vàng thật bạc thật nha.
Ngàn lượng vàng, đổi thành bạc trắng cũng hơn vạn lượng.
Lại còn những t.h.u.ố.c bổ d.ư.ợ.c liệu , các loại t.h.u.ố.c bổ d.ư.ợ.c liệu trong cung đều là hàng cực phẩm.
Gần như là thể mua ở các tiệm bên ngoài.
Thật sự là những thứ tiền cũng khó mua.
Kim ngân khí cụ, đồ ngọc bày biện đều là bạc trắng cả.
Chỉ tính riêng những thứ Hoàng thượng phía cộng mấy vạn lượng .
Tống Vãn Trân thần sắc nhạt nhẽo, vài vạn lượng thật sự thể lay động nàng.
Số bạc nàng chỉ cần cố gắng một chút, hơn nửa tháng là thể kiếm .
Cùng lắm thì ý nghĩa của việc Hoàng thượng ban thưởng là khác biệt mà thôi.
khi tiêu xài thì vẫn giá trị tương đương, bạc Hoàng thượng ban cho thì đáng giá hơn, thể mua nhiều thứ hơn.
Tống Vãn Trân thần sắc tối sầm , đến đây thật sự cảm thấy chẳng ý nghĩa gì.
Không thể ban thứ gì nàng mong ?
Tống Vãn Trân thành khẩn dập đầu tạ ơn Hoàng ân, ngẩng đầu Hoàng thượng.
"Bệ hạ, dân nữ những việc vốn nghĩ sẽ nhận bất kỳ phần thưởng nào.
Cùng các thôn dân vây bắt sơn phỉ, là bởi vì Tống Gia thôn là nơi dân nữ sinh , nơi đó là nhà của dân nữ.
Dân nữ nguyện ý dốc hết sức bảo vệ nhà cửa của , bảo vệ các cô bác chú dì trong thôn, họ là thôn dân của dân nữ, cũng là của dân nữ.
Cứu tiểu Thế t.ử và tiểu Hoàng tôn càng hề nghĩ đến chuyện lập công.
Cứu là bản năng, tin rằng mỗi mặt ở đây đều tấm lòng lương thiện, trong khả năng của nhất định sẽ dốc hết sức để cứu vớt mỗi một sinh mạng.
Vậy nên phần thưởng của Hoàng thượng đối với dân nữ mà , quả thực quá đỗi quý giá."
Tống Vãn Trân kiêu ngạo, ngữ điệu điềm nhiên nhưng khiến đều cảm động.
Nếu là cô nương bình thường những phần thưởng e rằng sớm kích động thôi.
Đó chỉ đơn thuần là việc ban thưởng vàng bạc, đó chính là ban thưởng của hoàng gia đấy.
Đương nhiên cũng cho rằng Tống Vãn Trân cố ý tỏ vẻ thanh cao, bộ dạng điềm tĩnh chỉ là giả vờ mà thôi, trong lòng còn chẳng kích động đến nhường nào.
"Tống cô nương là ý gì, nàng từ chối phần thưởng của Hoàng thượng ?"
"Không thể nào chứ? Nhiều vàng bạc thế mà nàng cũng động lòng?
Huống hồ lôi đình mưa móc đều là quân ân, nàng dám nhận phần thưởng của Hoàng thượng, đây là sự bất kính đối với Hoàng thượng."
Hàn Tranh cúi đầu gắng sức nén khóe môi, nha đầu thật sự thể đến rạp hát mà diễn kịch .
Lời mà mặt đỏ tim đập, nàng cảm thấy phần thưởng của Hoàng thượng quá nặng, mà chỉ là mắt phần thưởng mà thôi.
Nha đầu giờ thiếu bạc, dùng bạc để cho nàng , e là .
Mèo con Kute
Sắc mặt Hoàng thượng đổi, là tức giận vui vẻ, ngược đáy mắt nảy sinh vài phần hứng thú.
Đợi Tống Vãn Trân tiếp những lời .
Đến khi khơi gợi sự tò mò của tất cả , Tống Vãn Trân mới ngẩng đầu Hoàng thượng.
"Đã là Bệ hạ ban thưởng, dân nữ tự nhiên dám chối từ, quân ân hạo đãng, dân nữ xin tạ ơn long ân của Bệ hạ, nhất định sẽ luôn giữ tấm lòng thành kính."
Nghe Tống Vãn Trân đến đây, đều nở nụ hiểu rõ.
Ai chứ, chê thưởng nhiều, thích vàng bạc.
Nha đầu cũng chỉ là giả vờ thanh cao mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-596-phan-thuong-nay-nang-khong-them.html.]
Ngay khi đều lắc đầu lộ nụ lạnh, Tống Vãn Trân tiếp tục mở lời.
" dân nữ còn một thỉnh cầu nhỏ, xin Bệ hạ thành ."
Hoàng thượng còn mở lời thì Thái hậu nhanh chóng lên tiếng .
"Tống cô nương cứ , ngươi thỉnh cầu gì."
Tống Vãn Trân lộ một nụ nhạt đoan trang.
"Nghe bá tánh Tô Thành trải qua hồng tai, Hoàng thượng thương xót tai ương kịp thời phái đưa ít lương thực và vật phẩm cứu trợ.
Dân nữ chỉ là một thương nhân nhỏ bé, thể Bệ hạ chia sẻ gánh lo, càng khả năng cứu giúp tai dân thoát khỏi cảnh lầm than.
hiện tại một cơ hội để dân nữ thể góp chút sức lực cho tai dân."
Nói đến đây, nụ của Tống Vãn Trân càng tươi tắn hơn, thậm chí đôi mắt còn lấp lánh ánh sáng về phía Thái hậu.
"Dân nữ thỉnh Bệ hạ đem bộ những vật phẩm ban thưởng cho dân nữ đổi thành lương thực cứu tế, giúp đỡ tai dân Tô Thành, hy vọng hồng tai sớm qua , để tai dân bớt chịu khổ cực."
Thái hậu và Hoàng thượng , đồng loạt mỉm .
"Ai gia từng thấy nha đầu nào ngốc như ngươi, nhiều thứ như ít nhất cũng đáng giá mấy vạn lượng, cứ thế trực tiếp tặng cho những tai dân , ngươi thật sự cam tâm ư?"
Nụ mặt Tống Vãn Trân đổi.
"Cam tâm chứ, cam tâm, dân nữ hiện giờ ăn khá , mỗi tháng thu nhập ít, cuộc sống cũng tạm .
Tai dân Tô Thành hẳn là càng thiếu những khoản bạc hơn.
Vậy nên mới nghĩ đến việc mượn tay Hoàng thượng giúp tai dân Tô Thành một phen, cũng xem như dân nữ nhân cơ hội một việc thiện.
Cũng xin Hoàng thượng đừng trách dân nữ tự ý bừa thì ."
Lời Tống Vãn Trân dứt, đều , há hốc mồm kinh ngạc.
Tống cô nương đem bạc ban thưởng đều quyên góp cho tai dân ư?
Nàng chẳng lẽ điên , nhiều bạc như mà nàng một phân cũng giữ .
Hoàng thượng hừ một tiếng.
"Ừm, quả là Trẫm hẹp hòi , Trẫm còn nghĩ nha đầu ngươi sẽ đưa yêu cầu quá đáng gì với Trẫm chứ.
Chương kết thúc, xin mời nhấp trang tiếp theo để tiếp!
Không ngờ đem hết phần thưởng quyên tặng cho tai dân.
Hừ hừ, , Trẫm sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ của ngươi, nhưng đến lúc Trẫm thật sự đem những thứ đưa đến Tô Thành, ngươi đừng mà xót của đấy."
Tống Vãn Trân thần sắc nghiêm túc.
"Dân nữ những xót của, mà còn nguyện ý quyên góp thêm ba vạn lượng cho tai dân.
Số bạc đối với bá tánh Tô Thành mà lẽ căn bản chẳng đáng là bao.
dân nữ chỉ dốc hết sức giúp đỡ những tai dân một phen."
Từng tiếng hít thở dốc truyền từ trong đám .
Có kinh ngạc, cảm thán Tống Vãn Trân là kẻ ngốc .
Nhiều phần thưởng như nhận, còn tự móc thêm ba vạn lượng bạc .
Nàng mưu cầu điều gì?
Thái t.ử phi và Thái t.ử một cái, hai dường như đạt một loại nhận thức chung nào đó.
"Hay , Tống cô nương đây tấm lòng rộng lớn e rằng ngay cả nam t.ử cũng bằng.
Tuổi còn nhỏ, thật sự khiến Trẫm bằng con mắt khác.
Vậy Trẫm mặt bá tánh Tô Thành tạ ơn Tống cô nương."
Tống Vãn Trân khẽ hành lễ, đáy mắt xẹt qua một tia tính toán.
Cứ thế , nàng mất sáu bảy vạn lượng .
Cứu tế tai dân quả thật là một việc thiện, nhưng nàng từng nghĩ rằng bạc lớn như bỏ thấy chút tiếng động nào.
Thái t.ử tiến lên một bước, cúi hành lễ.
"Phụ hoàng, hôm nay nếu Tống cô nương kịp thời tay cứu Trạch nhi, thì hậu quả nhi thần căn bản dám nghĩ tới.
Tuy Người ban thưởng cho Tống cô nương, và những thứ đó cũng là Tống cô nương tự nguyện quyên tặng, nhưng nhi thần luôn cảm thấy Phụ hoàng lẽ thể ban thưởng cho Tống cô nương một thứ khác."
Tống Vãn Trân cúi đầu từ từ nhếch khóe môi, dấu vết liếc Hàn Tranh một cái.
Hàn Tranh thu về nửa bước chân , lẳng lặng yên.
--- Gã Cha Khốn Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -