Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 529: Dám nhận mối làm ăn lớn không? ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:35:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đặng sư phụ lạnh.
“Ngươi còn thể diện nữa ? Chẳng lẽ còn chiếu cố ngươi đến c.h.ế.t? Ta nợ ngươi nữa , về cũng sẽ giúp ngươi chút nào.”
Đặng Chiêm Ba một đôi mắt bùng lên vài phần hung tợn.
“Huynh… đến mời việc ?”
Sắc mặt Đặng sư phụ đen như đ.í.t nồi, đến tận bây giờ vẫn tưởng đến mời việc, hề cảm thấy những chuyện là sai.
“Ngươi phá hỏng chuyện của , còn mời ngươi việc? Lão nhị, ngươi thật sự coi là tính tình sẽ luôn chiều chuộng ngươi .
Ta cho ngươi , xưởng mộc ngươi đừng hòng nghĩ đến, tuyệt đối sẽ dùng ngươi. Ngươi mà còn những chuyện mờ ám lưng, thì đừng trách khách khí.
Còn nữa, về đại ca của ngươi, ngươi cũng , hai chúng nước sông phạm nước giếng, ai sống đời nấy.”
Đặng sư phụ xong liền rời , nhưng Diệp Nhị Thúy cản .
Phản ứng của đại ca khi đến khác với những gì nàng tưởng tượng, Diệp Nhị Thúy thật sự lo lắng .
Trước nam nhân của nàng còn thể dựa việc chiếm mối ăn của đại ca để kiếm chút bạc, đại ca về mà ở xưởng mộc, bọn họ thể chiếm mối ăn của đại ca nữa.
Hơn nữa rõ ràng nam nhân của nàng xưởng mộc thể vơ vét ít lợi lộc, nàng còn đang chờ đợi sống cuộc sống đó, nam nhân của nàng xưởng mộc chứ.
“Đại ca, thể nhẫn tâm như chứ, cứ để Chiêm Ba việc ở xưởng mộc thì ? Huynh thể để khác , nhưng để ruột của , ai đại ca như ?”
Đặng Chiêm Ba cũng yên nữa, khoác lác với vợ, kết quả ngay tại chỗ bẽ mặt.
“Đại ca, nếu như , chỉ đành mộ cha mà cáo trạng thôi, đại ca phát đạt cũng thèm đoái hoài đến nữa .”
Đặng sư phụ mặt đen sầm gật đầu.
“Ngươi , ngươi mộ cha rõ ràng chuyện, còn rõ vì dùng ngươi, để cha đến tìm đối chất.
Vì tìm khác tìm ngươi, trong lòng ngươi tự rõ. Ngươi tưởng hai vợ chồng ngươi chuyện ở bên ngoài thấy .
Đặng Chiêm Ba, cho dù chỉ còn một cũng sẽ để ngươi, cái đầu sói , tiến xưởng mộc .”
Đặng sư phụ xong, khinh thường hừ một tiếng liền xoay rời .
Đặng Chiêm Ba hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng ngờ mấy câu với vợ đều đại ca thấy.
điều đó thì gì to tát , vì trời tru đất diệt, xưởng mộc mà vơ vét chút lợi lộc thì , vơ vét mới là kẻ ngốc.
Hừ, đại ca chính là sợ xưởng mộc thế vị trí của , Tống lão bản trọng dụng.
“Đặng Chiêm Mậu, dùng lão t.ử , cứ chờ đó , lão t.ử sẽ khiến tìm một ai, cầu xin lão t.ử .
Không lão tử, đừng hòng cho cái xưởng mộc đó hoạt động .”
Đặng Chiêm Ba ở phía lớn tiếng la hét, Đặng sư phụ thấy tiếng tức đến sắc mặt càng khó coi hơn, dừng bước, trong lòng thầm thề, nhất định cho xưởng mộc thật .
Huynh tin, Đặng Chiêm Ba thể phá hỏng tất cả những tìm.
Những chuyện xảy ở xưởng mộc , Tống Vãn Trân vẫn . Đặng sư phụ bận rộn chuyện xưởng mộc, Tống Vãn Trân thì phụ trách việc trang trí nội thất thành phố.
Số bạc Tiêu Mộc Trần gửi đến kịp thời, ngày hôm nàng liền mua hai cửa hàng. Hai cửa hàng tuy đường phố sầm uất, nhưng vì diện tích lớn, cũng tốn ít bạc.
Cửa hàng trang trí đơn giản, vì đến lúc đó chủ yếu là trưng bày các loại bàn ghế nội thất, nên cơ bản để trống là . Đợi đến khi đồ đạc ở xưởng mộc xong, sẽ kéo một ít đến đặt cửa hàng .
Hôm nay là ngày cửa hàng treo bảng hiệu, dân chúng vây xem ít. Đợi đến khi bảng hiệu treo xong, bá tánh đều vây quanh chỉ trỏ bàn tán một cách khó hiểu.
“Đây là gì , Thành phố Nội thất Hảo Sinh Hoạt?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-529-dam-nhan-moi-lam-an-lon-khong.html.]
Những bên cạnh nhao nhao lắc đầu.
“Gia Cư Thành là nơi nào? Sao từng qua.”
Người thợ treo biển hiệu xong xuôi, vỗ vỗ tay mới với .
“Cửa hàng của chúng là nơi bán đồ nội thất mộc, nhà nào cần chạn bếp, tủ, giường đều thể đến xem. Mẫu mã đa dạng, kiểu dáng mới mẻ, hơn nữa chất lượng còn đảm bảo.”
Một bà lão nhịn ngó bên trong, chỉ thấy bên trong trống rỗng gì cả.
“Mua chạn bếp, tủ, đến chỗ các ngươi là ? Chỗ các ngươi thợ mộc tài ba?”
“Chỗ chúng thợ mộc, đồ đạc đều xong, bày trực tiếp ở đây, các vị tự do lựa chọn, thích món nào chúng sẽ cho thợ đưa đến tận nhà.”
Bà lão liên tục lắc đầu.
“Vậy . Ta tìm thợ đáng tin cậy giúp mới yên tâm, nhỡ tốn bạc mà đồ chắc chắn, thể an lòng.”
Một phụ nhân bà lão nhịn lên tiếng.
“Ôi chao, chuyện khó lắm. Trước tìm quen tủ, dùng bao lâu gãy một chân bên , đừng chi tìm quen, đồ vật sẽ tìm quen nữa.”
Người thợ phụ nhân , vội vàng lên tiếng.
“Chủ của chúng , đồ nội thất mua từ cửa hàng của chúng , nếu trong nửa năm bất kỳ vấn đề chất lượng nào, thợ của chúng sẽ đến tận nhà giúp sửa chữa, mà lấy tiền công.”
Càng ngày càng nhiều vây quanh xem náo nhiệt, trong nửa năm còn đến tận nhà sửa chữa, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
“Người , chất lượng chắc chắn thể quá tệ, nếu thì đồ vật bán cần gì khác, thợ chỉ chuyên chờ đến nhà khách sửa chữa thôi.”
“ là như thật.”
Đặng sư phụ ở cửa tiệm khẽ thở dài, cửa tiệm sắp khai trương , tuyệt đối thể xảy sai sót ở khâu của ông.
Ông bước nhanh vài bước vội vã tuyển .
Kể từ khi yến tiệc của Ninh Nam Vương phủ dùng các món bánh ngọt thơm lừng điểm tâm, cửa tiệm Hương Phấn Phấn liền nhận ít đơn đặt hàng từ các thế gia quý tộc khác.
Mèo con Kute
Trong một thời gian, danh tiếng của Hương Phấn Phấn ở kinh thành đến mức nhà nhà đều , công việc kinh doanh thì lợi nhuận tự nhiên cũng nhiều.
Nàng tính toán bạc trong tay, trừ một vạn lượng dùng để mua hai cửa hàng lớn , trong tay nàng còn mười vạn lượng.
Tuy rằng mấy tháng nay kiếm ít, nhưng mấy cửa hàng mới đều là trực tiếp dùng bạc mua , thế nên nàng cứ mở cửa hàng mua cửa hàng, chỉ riêng tiền mua cửa hàng cộng với mua đất xây xưởng mộc tốn đến ba bốn vạn lượng.
Trừ các khoản chi tiêu khác, mười vạn lượng coi như là còn cuối cùng của nàng, đương nhiên mười vạn lượng chỉ là tiền mà Hương Phấn Phấn kiếm , còn tiền chia lãi từ tiệm phấn son mà Tô Niệm đưa cho nàng, cùng với bạc mà Tiêu Mục Trần đưa cho nàng ngày hôm đó.
Tuy nhiên, hiện tại các khoản chi tiêu lớn đều chi , mấy cửa hàng mới khai trương đều bắt đầu thu lợi nhuận về, chờ đến khi Gia Cư Thành khai trương, mười vạn lượng e rằng nhanh sẽ thể tăng gấp đôi.
Không Tống Vãn Trân chí tiến thủ, mà là "tài bất lộ bạch", nàng thực sự dám để khác nàng hiện giờ nhiều bạc như .
Không gì khác, chỉ riêng Trần Thanh Yên chẳng vì đỏ mắt thấy nàng kiếm bạc mà hết đến khác gây chuyện cho nàng ?
Ở cái đất kinh thành , nàng chỉ là một con kiến nhỏ bé, khi năng lực tự bảo vệ, vẫn nên cẩn thận thì hơn, cho nên mười vạn lượng của Tống Vãn Trân chia gửi mấy tiền trang khác , dám gửi hết một tiền trang.
Chỉ sợ bạc kiếm mà giữ nổi, bạc đến bạc rốt cuộc trắng tay, đó mới là điều đau khổ nhất.
Tống Vãn Trân gửi bạc xong trở về cửa tiệm, Xuân Đào liền đón nàng.
“Đông gia, Vương phi sai đưa thư đến, một đơn hàng lớn hỏi dám nhận ?”
--- Cha Cặn Bã Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm Khát -