Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 517: - Chà chà, nàng một tháng phải kiếm không ít bạc chứ? ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:35:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đặng sư phụ ghế, chút ngượng ngùng mở miệng.
“Không giấu gì Tống lão bản, theo những mẫu tủ đó một tủ, gần đây kiếm thêm ít bạc.
Cùng thời gian và vật liệu gỗ, loại tủ đòi thêm một lạng bạc, đều bằng lòng đặt.”
Đặng lão bản là thành thật, gì đó, Tống lão bản bản lĩnh, nếu những chuyện , căn bản giấu .
Hơn nữa đây cũng hỏi Tống lão bản, Tống lão bản cũng cho những mẫu tủ như .
Tống Vãn Trân gật đầu, nàng Đặng sư phụ là thành thật, hợp tác với như nàng cũng yên tâm.
Nàng lấy mấy tờ giấy nháp đặt mặt Đặng sư phụ.
“Vậy Đặng sư phụ ngươi xem mấy món đồ nếu thể kiếm bạc ?”
Đặng sư phụ phần kích động cầm lấy mấy tờ giấy nháp, xem qua một lượt, lập tức trợn tròn mắt.
“Trời ạ, đây vẫn là do Tống lão bản vẽ đấy ư, nàng nghĩ những thứ .
Mèo con Kute
Ôi, cái là gì , móc cong, ba góc?”
Dù các bản vẽ khác tạo hình mới lạ, nhưng vẫn thể là để gì, còn vật nhỏ , ông thế nào cũng hiểu để gì.
Tạo hình quả thật quá kỳ lạ!
Tống Vãn Trân rướn qua một cái, .
“Đây là giá treo y phục, thể treo y phục lên, đó treo chỗ .”
Tống Vãn Trân chỉ một vị trí bộ tủ, nơi đó một thanh ngang dài.
Đặng sư phụ bỗng nhiên vỡ lẽ.
“Thì là , quả thật quá tinh xảo.”
25. “Phải, kinh thành ít nhà quyền quý, việc mặc y phục cũng chú trọng, treo lên giá như y phục sẽ dễ nhàu, khi mặc hầu như cần chỉnh sửa nhiều.”
“Tốt, , !”
Đặng sư phụ liên tục ba tiếng "", về phía Tống Vãn Trân.
“Tống lão bản chẳng hỏi những thứ nếu thể kiếm bạc , xin khẳng định với nàng, những thứ tuyệt đối thể kiếm bạc.”
Tống Vãn Trân sớm đoán câu trả lời của Đặng sư phụ, nàng tủm tỉm mở lời.
“Vậy Đặng sư phụ hợp tác với để kiếm bạc ?”
Đặng sư phụ ngây một lát, nhớ Tống Vãn Trân đến nhắc đến chuyện hợp tác với ông .
“Tống lão bản là giúp nàng những thứ ?”
Tống Vãn Trân lắc đầu.
“Đặng sư phụ là giúp , mà cũng là giúp chính . Ta cung cấp bản vẽ, , bán bạc chúng cùng chia. đồ là do , còn cửa tiệm và giấy nháp là do bỏ , cho nên chúng sẽ chia ba bảy, ba bảy.”
Đặng sư phụ nhất thời xoay chuyển kịp, cung cấp giấy nháp, ông , cùng bán lấy tiền, chuyện nhất định thành công.
bán tiền thế nào?
Hả? Tống lão bản chẳng còn đến một cửa tiệm ?
“Ôi chao, ông còn suy nghĩ gì nữa, chuyện nhất định thành công mà?”
Từ trong nhà bước một phụ nhân, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, hẳn là vợ của Đặng sư phụ.
Nàng hẳn là vẫn luôn ở trong nhà lắng cuộc đối thoại của hai .
Đi cùng Đặng sư phụ còn một phụ nhân lớn tuổi hơn, Tống Vãn Trân cho rằng đó là mẫu của Đặng sư phụ.
Tống Vãn Trân thấy vợ Đặng sư phụ trả lời nhanh như liền nàng hiểu, xem là một thông minh.
Đương nhiên Đặng sư phụ chuyện thể thành, chỉ là ông suy tính nhiều hơn một chút.
Ông tiên giới thiệu vợ .
“Tống lão bản, đây là thê t.ử của , tên là Lâm Nguyệt Anh, nàng cứ gọi nàng là Nguyệt Anh là .
Còn vị phía là nhạc mẫu của , nàng cứ gọi là Ngu thẩm là .”
Đặng sư phụ sang giới thiệu với hai phụ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-517-cha-cha-nang-mot-thang-phai-kiem-khong-it-bac-chu.html.]
“Đây chính là Tống lão bản mà kể với các nàng, tài năng của Tống lão bản thì khỏi cần các nàng cũng chứ!”
Lâm Nguyệt Anh vội vàng gật đầu.
“Đương nhiên , giờ đây kinh thành ai mà chẳng Hương Bánh Thơm Bơ, chỉ là ngờ Tống lão bản là một tiểu cô nương xinh đến , gì cho , chỉ thấy bao năm qua thật sự sống phí hoài.”
Nói đến đây, Lâm Nguyệt Anh khổ lắc đầu.
“Nàng xem mặt dày thế , bản ngốc nghếch thế nào mà còn so sánh với Tống lão bản.”
Lâm Nguyệt Anh là cách chuyện, một câu khiến đều bật .
“Nguyệt Anh tỷ thật khen , Hương Bánh Thơm Bơ cũng công lao của một , là kết quả nỗ lực của nhiều nhân công trong tiệm, trắng thì cái lão bản chỉ là một chưởng quỹ buông tay mà thôi.”
Đặng sư phụ phụ họa theo.
“Công việc ăn phát triển mới tư cách chưởng quỹ buông tay.”
Tống Vãn Trân cũng phản bác nữa.
Lâm Nguyệt Anh hờn trách Đặng sư phụ một câu.
“Trong nhà khách mà cũng gọi pha , nếu ngoài, còn ngốc ở đó.”
Đặng sư phụ chút ngượng nghịu.
“Ôi, ngờ Tống lão bản đến, kết quả Tống lão bản chuyện hợp tác đưa bản vẽ , nhất thời kích động liền quên mất chuyện .
Tống lão bản rộng lượng đừng chấp nhặt với nhé, là một hán t.ử thô kệch, nhiều chuyện nhất thời nghĩ .”
Tống Vãn Trân phất tay.
“Ôi chao, chuyện nhỏ thôi, Nguyệt Anh tỷ cần khách khí.”
Lâm Nguyệt Anh nhà pha , còn dặn dò Đặng sư phụ một câu.
“Tống cô nương đây là giúp đỡ chúng đó, nắm bắt cơ hội đấy.”
Hai tháng nay Đặng sư phụ kiếm nhiều hơn mỗi tháng mười mấy lượng bạc so với , tất cả là nhờ mấy cái tủ do Tống lão bản thiết kế.
Rất nhiều công việc mộc của Đặng sư phụ đều do Lâm Nguyệt Anh thu bạc, khoản bạc kiếm ở , nàng rõ như lòng bàn tay.
Nghe ý của Tống lão bản, là nàng bỏ tiền mở xưởng mộc, còn đưa bản vẽ cho nam nhân nhà họ, nam nhân của nàng chỉ cần chuyên tâm là .
Phân chia như còn bốn sáu phần, việc như mà tìm chứ?
Ngu thẩm theo Lâm Nguyệt Anh nhà, còn thỉnh thoảng liếc ngoài vài .
“Ôi, cái tiểu nha đầu là lão bản của Hương Bánh Thơm Bơ ? Chính là cái tiệm bánh ngọt lớn ở bên ngoài đó ?”
Lâm Nguyệt Anh .
“ , chính là Tống lão bản đó, liên tục mở mấy cửa tiệm, các công việc mộc trong đó đều do Chiếm Mậu nhà .”
Ngu thẩm nhịn tặc lưỡi hai tiếng.
“Ôi chao, nàng một tháng kiếm ít bạc chứ?”
Lâm Nguyệt Anh gật đầu.
“Đương nhiên , ước chừng mấy cửa tiệm của nàng một tháng kiếm vài vạn lượng bạc.”
“A!”
Ngu thẩm giật kêu lên.
“Chỉ là một tiểu nha đầu thôi ư? Một tiểu nha đầu kiếm nhiều bạc như để gì, chẳng cũng lấy chồng ?”
Nhắc đến chuyện lấy chồng, lông mày Ngu thẩm nhướng lên như thể nghĩ đến điều gì đó, nhưng .
Lâm Nguyệt Anh vội vàng nháy mắt với già, bảo bà nhỏ .
“Nương, đừng bậy, mỗi mỗi cách sống, thể kiếm nhiều bạc như là bản lĩnh của , cho dù lấy chồng thì bạc tự kiếm cũng là của , đó cũng là chỗ dựa của .”
Ngu thẩm bĩu môi gì nữa, con gái mang ngoài, còn thò đầu đ.á.n.h giá Tống Vãn Trân.
Bên ngoài, Tống Vãn Trân chuyện xong với Đặng sư phụ, Đặng sư phụ cũng rụt rè, bàn bạc xong xuôi với Tống Vãn Trân về cách việc.
--- Tra cha bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -