Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 494: - Nhớ lại một chương trình xem mắt người già khá hài hước từng xem ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:35:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quản Tu Minh sớm chút chờ , y đến đây , vốn dĩ cũng định ăn một bữa ở tiệm.

 

Bây giờ đồ ăn miễn phí , y còn khách khí gì nữa?

 

“Vậy khách khí !”

 

Quản Tu Minh xong, liền xuống thản nhiên ăn uống.

 

Lúc đầu Quản ông chủ ăn vẻ mặt hưởng thụ, cho đến khi ăn bát thứ tư, y cuối cùng cũng cảm thấy một tia miễn cưỡng.

 

Món tráng miệng ngon thì ngon thật, nhưng hình như ăn nhiều quá chút ngán.

 

Biết thế ba bát đầu y chỉ nếm thử chút thôi chứ ăn nhiều đến .

 

“Xem công việc nào là dễ cả, Tống Vãn cô nương thể những món đồ trong tiệm ngon đến quả thật dụng tâm.”

 

Quản Tu Minh lau miệng, y cảm thấy một thời gian dài nữa y sẽ thể ăn đồ ngọt .

 

Tống Vãn Trân mỉm .

 

“Đó là lẽ dĩ nhiên, món ăn chế biến ngon, chỉ dùng nguyên liệu là đủ. Mỗi một công thức trong tiệm của đều do đích thử nghiệm qua nhiều , nếm nếm nhiều lượt mới quyết định nên bày bán trong tiệm .

 

Những món điểm tâm cần chọn ba loại để dùng trong yến tiệc quy tổng của Ninh Nam Vương phủ. Ngươi hãy xem mấy món ngươi nếm, món nào hương vị tuyệt hảo hơn.”

 

Món nào hương vị tuyệt hảo hơn?

 

Điều quả thực Quản Tu Minh khó xử, đối với , món nào cũng cảm thấy vô cùng ngon miệng.

 

Giờ đây, trong miệng ngoài vị ngọt và mùi sữa thơm lừng, quả thật còn nếm bất kỳ hương vị nào khác.

 

Ngay khi Quản Tu Minh còn đang do dự, một giọng bá đạo truyền đến từ phía cầu thang.

 

Mèo con Kute

“Ta chẳng , buổi chiều sẽ qua giúp nàng thử phẩm?”

 

Quản Tu Minh ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Tranh một cái sắc lẹm, là nam tử, nhận thần sắc trong mắt Hàn Tranh.

 

Hắn đường hoàng, tươi hành lễ với Hàn Tranh, nhưng khi cúi đầu, nơi khóe mắt thoáng hiện vẻ u buồn.

 

Nữ t.ử như Tống cô nương, quả nhiên thể tơ tưởng.

 

Hàn Tranh giờ đây là thử phẩm viên lâu năm của tiệm, đối với quy trình vô cùng quen thuộc.

 

Vốn dĩ sẽ đến giúp Tống Vãn Trân thử phẩm, ai ngờ đến thấy kẻ tranh việc của , hơn nữa còn là một nam nhân, tức đến dựng cả râu.

 

Hàn Tranh phía còn Hàn Lưu Vân, đến giúp nếm điểm tâm, nàng đường cứ nhảy tưng tưng.

 

Nàng thích đủ loại điểm tâm trong tiệm Thơm Ngào Ngạt, nàng đến giúp thử điểm tâm thì còn gì tuyệt vời hơn.

 

“Vãn Trân, cũng đến giúp đây!”

 

Hàn Lưu Vân tiến lên nắm lấy cánh tay Tống Vãn Trân, ngửi mùi hương ngọt ngào, nàng vui vẻ vô cùng.

 

Tống Vãn Trân bàn đầy điểm tâm, với hai .

 

“Đây, hãy thử , từ những món điểm tâm chọn ba món hương vị tuyệt hảo nhất.”

 

Thấy đầy bàn điểm tâm, Hàn Lưu Vân buông tay Tống Vãn Trân, kích động vịn bàn.

 

“Trời ạ, Vãn Trân thật sự quá yêu thích nàng , cũng thường xuyên thử thực viên cho tiệm của nàng.”

 

So với sự kích động của Hàn Lưu Vân, Hàn Tranh tối sầm mặt mũi. Bình thường giúp thử cũng chỉ thử ba bốn loại.

 

Cái ... nhiều như , thật sự chịu nổi!

 

Điểm tâm tuy ngon miệng, nhưng một lúc mà bắt ăn nhiều đến thì cũng chịu nổi. Từ khi thử thực viên cho tiệm Thơm Ngào Ngạt, thấu hiểu sâu sắc điều .

 

Món ăn tuy ngon, nhưng chừng mực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-494-nho-lai-mot-chuong-trinh-xem-mat-nguoi-gia-kha-hai-huoc-tung-xem.html.]

Đột nhiên cảm thấy Quản Tu Minh một bên trông tuấn tú, thuận mắt là nhỉ?

 

Hàn Tranh đầu Quản Tu Minh một cái, Quản Tu Minh dường như nhận điều gì, liền vội vàng hành lễ vẫy tay cáo từ, một mạch trôi chảy.

 

Hắn , lúc thật sự ăn nổi nữa. Ăn cũng chỉ là phí phạm, căn bản thể nếm sự khác biệt về hương vị.

 

Hàn Tranh hì hì với Hàn Lưu Vân.

 

“Muội thích thì cứ ăn , cho một lời khuyên, mỗi loại đừng ăn quá nhiều, chỉ cần nếm thử một chút là .”

 

Hàn Lưu Vân lời Hàn Tranh dặn dò, xuống là bắt đầu ăn, chốc lát ăn sạch một bát, ngừng tấm tắc khen ngon.

 

Thấy Hàn Lưu Vân ăn uống ngon lành, Hàn Tranh kéo Tống Vãn Trân sang một bên trò chuyện.

 

“Yến tiệc của Ninh Nam Vương phủ , nàng vẫn nên cẩn trọng một chút, e rằng những kẻ ở Tam hoàng t.ử phủ sẽ yên phận.”

 

Sắc mặt Tống Vãn Trân đổi, nàng thở dài, lợi tựa như cây đao bén, an tâm đơn giản ăn thể dễ dàng như .

 

Lúc nào cũng những kẻ dã tâm như mèo hoang dã thú để nàng yên , thấy nàng kiếm tiền là sẽ đỏ mắt ghen ghét.

 

Thấy Tống Vãn Trân thở dài, Hàn Tranh tưởng nàng sợ hãi, vội vàng mở lời an ủi.

 

“Nàng cũng cần quá lo lắng, ở đây, sẽ để nàng gặp chuyện . Ta chỉ nhắc nàng một câu, đến khi thật sự gặp chuyện thì cần quá hoảng sợ, bất kể lúc nào cũng sẽ ở bên.”

 

Tống Vãn Trân thực quá lo lắng, đối với những chuyện mà cứ sợ sệt, co ro thì chỉ tự hao tổn tâm lực, tự tăng thêm áp lực cho . Hơn nữa, nàng phái hồng chủy điểu, là đưa tin quan trọng .

 

Một khi bọn chúng ý đồ gì, hồng chủy điểu nhất định sẽ lập tức đến báo tin cho nàng.

 

Hàn Tranh những lời với ngữ khí nghiêm túc, thần sắc trịnh trọng, khiến nàng nhất thời nên hồi đáp .

 

Hồi đáp một cách nghiêm túc thì dường như chút ngượng ngùng, mà giả vờ trêu đùa thì vẻ hợp lúc.

 

Tống Vãn Trân tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tâm trí hề nhỏ. Làm nàng thấu tâm tư của Hàn Tranh, chỉ là nàng...

 

Chỉ là nàng thật sự từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, hồi đáp sự kỳ vọng của Hàn Tranh như thế nào.

 

“Hàn Tranh, đa tạ ngươi, khi đến kinh thành, ngươi thật sự giúp nhiều.”

 

Dường như ý thức Tống Vãn Trân sắp gì tiếp theo, Hàn Tranh đột nhiên biến sắc, nở một nụ lưu manh thường ngày.

 

“Nói gì mà tạ ơn, nàng chẳng tạ ơn từ lâu , đến tiệm của nàng ăn uống nàng đều từng lấy bạc.”

 

Nghe Hàn Tranh , Tống Vãn Trân cũng lộ một nụ mà nàng thường dùng khi trêu chọc .

 

Hai đang trò chuyện, thì Tôn Xảo Vân lên lầu hai, điều khiến Tống Vãn Trân kinh ngạc là phía Tôn Xảo Vân một gương mặt quen thuộc.

 

Là Vĩnh Xương Hầu?

 

Vĩnh Xương Hầu Lâm Ôn Khâm hề chút dáng vẻ kiêu ngạo nào, theo Tôn Xảo Vân, khi lên lầu tay còn cầm theo vài món ăn vặt kinh thành. Hai trông hệt như mới hẹn hò về.

 

Tống Vãn Trân nhất thời ngẩn , nhớ đến một chương trình xem mắt già khá hài hước nàng từng xem.

 

Không , nàng đang nghĩ gì chứ, Vĩnh Xương Hầu xét về gia thế gia thế, xét về tướng mạo tướng mạo, khác hẳn với mấy lão già chỉ tìm một lão bà miễn phí để hầu hạ họ.

 

Chỉ là hiểu cảm thấy lão nương của và Vĩnh Xương Hầu cạnh khá xứng đôi là nhỉ?

 

Hiển nhiên, lão nương của nàng vẫn phận của .

 

Tống Vãn Trân cho rằng hai cũng sẽ giao tình gì, nên cố ý cho Tôn Xảo Vân phận của . Nào ngờ mới vài ngày hai cùng .

 

Hàn Tranh định mở lời, liền Vĩnh Xương Hầu liếc mắt hiệu, những lời lập tức nuốt ngược trong, vẻ mặt khó hiểu.

 

Vĩnh Xương Hầu Lâm Ôn Khâm, năm xưa là Chinh Tây Đại Tướng Quân, lập vô chiến công. Cho đến khi Đại Hạ quốc thái dân an, còn cường địch xâm phạm, mới hồi kinh nhận phong thưởng.

 

Hoàng thượng niệm tình chiến công của , đặc phong tước vị thế tập, ban hiệu Vĩnh Xương Hầu.

 

--- Cha ruột vứt bỏ thê tử? Chúng ăn thịt, ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...