Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 43: Cứu Người ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:15:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

bên ngoài tiệm hôm nay ầm ĩ lớn như , nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc ăn và danh tiếng của tiệm, cũng đành vội vàng lấy hai mươi lượng bạc .

 

Tuy bất mãn với việc nhị tiểu thư hiện tại quản lý tiệm , nhưng cũng đành chịu.

 

Tiểu thư Tô Ký nhận lấy bạc, trực tiếp ném đến mặt Tống Vãn Trân.

 

“Cầm bạc mau cút , lũ chân đất phá sản các ngươi cả đời từng thấy nhiều bạc như nhỉ!”

 

Tống Vãn Trân ấn giữ Tôn Trường Thiết, đang cứng đờ. Hai mươi lượng bạc tuy nhiều, nhưng nàng cũng điểm dừng.

 

Đồng thời, dân chúng xem náo nhiệt cũng cảm thấy hai mươi lượng bạc thật sự ít, cũng còn cảm giác tức giận như , thậm chí trong lòng còn ẩn ẩn chút ngưỡng mộ.

 

Tiểu thư Tô Ký khạc một tiếng liền đầu về phía cửa tiệm Tô Ký, ngang qua hai gã đàn ông đ.á.n.h lúc nãy, chỉ hai mà mắng c.h.ử.i giận dữ.

 

“Đồ vô dụng, cút hết cho , phép bước Tô Ký nửa bước.”

Mèo con Kute

 

Hai gã đàn ông xong sợ đến mức thi ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất.

 

“Tiểu thư, cả nhà đều trông chờ công việc , thể đuổi mà.”

 

“Tiểu thư, đ.á.n.h mà, cú đó là đánh, chẳng liên quan gì đến .”

 

Tiểu thư Tô Ký đầu lạnh lùng hai đang quỳ.

 

“Muốn ở cũng , lấy tiền công của các ngươi để bù hai mươi lượng bạc .”

 

Hai xong liền đồng loạt xì , bọn họ ở vốn dĩ là để kiếm tiền công, nếu ở mà tiền công kiếm còn hai mươi lượng , cho dù hai chia đều cũng một hai năm nhận tiền công.

 

Làm việc công mà nhận tiền, ai mà ? Rõ ràng là vị tiểu thư giữ bọn họ . Sớm bọn họ vì nịnh nọt tiểu thư mà lời nàng răm rắp.

 

Họ là những công lâu năm của Tô Ký, bấy lâu nay cậy việc tại Tô Ký mà dân làng đều họ bằng con mắt khác. Nếu trở về thôn, ngoài việc đồng, họ chẳng gì khác. Hai một trận van xin, lóc t.h.ả.m thiết.

 

Vị tiểu thư của Tô Ký chẳng mảy may động lòng, nàng mất hai mươi lạng bạc nên trong lòng vẫn còn xót xa, oán khí tự nhiên trút lên khác. Chỉ đuổi họ thôi, nàng cảm thấy quá t.ử tế .

 

Cuối cùng, các tiểu nhị khác của Tô Ký mặt đuổi , những xem náo nhiệt mới dần tản .

 

Chỉ là đợi đến khi kịp phản ứng mới phát hiện, gã đại hán đang bất động đất và cô nương vẫn còn thút thít từ lúc nào biến mất tăm, ngay cả thằng bé đ.á.n.h đến dậy nổi cũng chẳng còn thấy .

 

Trên đường trở về, ánh mặt trời bớt gay gắt, thời tiết dịu mát hơn đôi chút, và con trâu già kéo xe dường như cũng cảm nhận tâm trạng vui vẻ của hai , lọc cọc chạy nhanh.

 

“Ôi chao, dọa c.h.ế.t , Tam Nha Đầu, đại cữu cảm thấy chúng giống như đang gạt tiền khác !”

 

Tôn Trường Thiết lau một vệt mồ hôi trán, lòng vẫn còn hoảng sợ mở miệng.

 

Tống Vãn Trân sang thằng bé đang xe trâu, dường như ngủ , ngẩng đầu với giọng điệu bình thản.

 

“Bỏ cái từ 'cảm thấy' .”

 

Tôn Trường Thiết lầm bầm một câu nhỏ, như thể thật sự bỏ hai chữ “cảm thấy” theo lời Tống Vãn Trân, hồi lâu y mới cảm thán một tiếng.

 

“Ôi chao, gạt tiền thật ?”

 

Nói xong, y đầu Tống Vãn Trân đầy xúc động.

 

“Phải, đại cữu gạt tiền, hơn nữa còn gạt vô cùng thành công, một lúc gạt hai mươi hai lạng bạc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-43-cuu-nguoi.html.]

 

Nghe nhiều bạc như , mặt Tôn Trường Thiết kìm hiện lên vẻ vui mừng thoáng qua, nhưng lập tức tỏ lúng túng.

 

Hai mươi hai lạng bạc! Một gạt nhiều bạc như , đây chẳng còn kiếm tiền hơn cả bắt heo rừng ? ngoài sự kích động, y sợ vạn nhất ngày gặp của Tô Ký.

 

“Vạn nhất nhà họ Tô tìm đến thì ?”

 

“Có tìm đến thì cũng là họ tay đ.á.n.h . Họ vô cớ đ.á.n.h đại cữu, tự nhiên bồi thường bạc. Nếu đ.á.n.h trả giá, thì thế đạo chẳng sẽ loạn mất .”

 

Tôn Trường Thiết nhất thời cảm thấy lời Tống Vãn Trân đúng, y chỉ lòng khuyên can, mà họ xông lên đ.á.n.h . Cũng may là da thịt y thô ráp, nếu là khác thì một gậy đó xuống chắc chắn sẽ thương nhẹ. Tô Ký thật sự nên dạy cho một bài học.

 

Xe trâu mới rẽ qua khúc cua thì một cỗ xe ngựa phía chặn .

 

Tống Vãn Trân nhướng đôi mày thanh tú, trong lòng khỏi căng thẳng trong chốc lát, nhà họ Tô tìm đến nhanh như ?

 

Cỗ xe ngựa tiến thẳng về phía xe trâu, Tôn Trường Thiết vội vàng dừng xe trâu , sợ kinh động con trâu già mà khác thương, đồng thời cảnh giác chằm chằm cỗ xe ngựa phía .

 

Xe ngựa dừng , nhanh liền một tiểu thư mặc nho phục màu nhạt bước từ bên trong. Nàng tiểu thư dung mạo thanh tú, trắng trẻo, dáng mảnh mai dịu dàng. Tuy y phục và trang sức là loại xa hoa phú quý, nhưng thể thấy vị tiểu thư chắc chắn xuất từ một gia đình giàu .

 

“Vị cô nương và tráng sĩ chớ sợ, chỉ đến để xem đứa trẻ xe thôi, đa tạ hai vị tay tương cứu, nếu hôm nay đứa trẻ sẽ chịu thêm nhiều đau khổ nữa.”

 

Vị tiểu thư liếc thiếu niên xe thành tâm chân ý Tống Vãn Trân. Nàng một bên xem rõ ràng, gã đại hán tuy trông vẻ lớn tuổi và gọi là trưởng bối, nhưng thực chất vẫn luôn lời cô nương nhỏ .

 

“Tiểu thư đây là nhân của đứa trẻ ?”

 

Thấy đối phương ác ý, hơn nữa giọng điệu vô cùng cung kính, Tống Vãn Trân mới khẽ an tâm đôi chút, chỉ là mắt thật sự khiến nàng nhất thời hiểu nổi, rõ ràng là nhân mà ăn mặc tầm thường, tại thiếu niên đ.á.n.h thành như .

 

Trên mặt cô nương hiện lên vài phần áy náy, như thể khó mở lời.

 

“Ta cũng họ Tô, tên là Tô Niệm, là tỷ tỷ của vị tiểu thư Tô Ký .”

 

Trên mặt Tôn Trường Thiết và Tống Vãn Trân đều hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ, cô nương dịu dàng và lễ phép như mắt là tỷ với cô ả kiêu căng ngang ngược ở cửa tiệm ư?

 

Hơn nữa, nàng đuổi theo đến đây là ý gì? Là để xin ?

 

Trên mặt Tôn Trường Thiết và Tống Vãn Trân đồng loạt hiện lên vài phần ngạc nhiên, nhất thời nên ứng phó thế nào.

 

“Tống tiểu thư cần căng thẳng, đến để chất vấn hai vị, cũng đến để đòi bạc.

 

Ta chỉ đến để xem đứa trẻ đó, đồng thời cảm tạ hai vị tay cứu đứa trẻ .”

 

Tô Niệm lấy từ trong mười lạng bạc đưa tay Tống Vãn Trân.

 

“Số bạc coi như tiền tạ ơn cô nương cứu Cẩu Nhi, nếu thể, xin hãy cho đứa trẻ ở nhờ chỗ cô nương một thời gian để dưỡng thương, sẽ tìm cách đưa nó .”

 

Lúc , thằng bé vẫn luôn xe trâu dường như thấy tiếng động, từ từ mở mắt .

 

“Đại tiểu thư, Cẩu Nhi , Cẩu Nhi còn bảo vệ đại tiểu thư mà!”

 

Đứa trẻ nén đau từ từ bò dậy, vết thương đầu tuy còn chảy m.á.u nhưng vẫn còn khá đáng sợ.

 

Mắt Tô Niệm đỏ hoe, nàng bảo thằng bé mau xuống, hai tuy xưng hô chủ tớ nhưng vẻ quan hệ .

 

--- Tra cha bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...