Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 411: - Ninh Nam Vương phi tặng trạch tử tiệm bách hóa ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:33:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Vân Khởi ở Hàn Quốc Công phủ những ngày , Hàn phu nhân cũng quý mến , coi như vãn bối trong nhà, từng bạc đãi.

 

Tôn Xảo Vân thấy Hàn phu nhân liền ngàn ơn vạn tạ, thiếu chút nữa quỳ xuống tạ ơn, Hàn phu nhân giữ mới kéo nàng lên .

 

Tống Vãn Trân tiến lên cẩn thận Tống Vân Khởi, Tống Vân Khởi cũng đ.á.n.h giá nàng.

 

“Tam ?”

 

Tống Vãn Trân chút kinh ngạc.

 

“Đại ca nhớ ?”

 

Tống Vân Khởi lắc đầu.

 

“Đầu óc vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng thấy liền gọi tam .”

 

Tống Vãn Trân nhịn .

 

“Đại ca tuy mất trí nhớ, nhưng tình khắc cốt ghi tâm là thể quên .”

 

Chỉ một câu kéo gần cách giữa hai , Tống Vân Khởi liên tục gật đầu, mắt đỏ, câu cũng chạm đến tận đáy lòng .

 

Hàn phu nhân đầu tiểu cô nương kiều diễm mắt, lập tức mắt sáng rực.

 

“Nàng chính là Tống cô nương? Năm nay mười lăm ?”

 

Tống Vãn Trân lắc đầu, trong mắt lộ vài phần ngây thơ đáng yêu.

 

“Hàn phu nhân, năm nay mới mười bốn thôi, còn đang lớn mà.”

 

Hàn phu nhân chọc , trong lòng rùng , mới mười bốn, cái tên nghịch t.ử đáng c.h.ế.t nhà nàng còn thể diện nữa, đồ súc sinh!

 

Nhỏ tuổi như nhắm tới !

 

Ninh Nam Vương phi tiến lên cùng Hàn phu nhân trêu ghẹo.

 

“Nàng đừng nha đầu tuổi nhỏ, thông minh lắm đó, việc buôn bán tinh xảo vô cùng, cái bánh mì nàng ngon tuyệt vời.”

 

Ninh Nam Vương phi xong nửa đùa nửa van cầu Tống Vãn Trân.

 

“Nha đầu, thời gian trổ tài cho chúng xem đó, đường nhớ món đó lắm .”

 

Tống Vãn Trân gật đầu.

 

“Không thành vấn đề, đều là chuyện nhỏ, sẽ sắp xếp thêm vài món tráng miệng cho .”

 

Ninh Nam Vương phi suýt chút nữa vỗ tay tán thưởng, đầu khoe với Hàn phu nhân về món bánh mì nàng ăn.

 

“Món đó chắc nàng từng qua, đến huyện Thanh Viễn đúng là thỏa mãn khẩu vị .”

 

Hàn phu nhân trong lòng hừ lạnh hai tiếng, bánh mì , nàng ngoài việc nếm thử, đến chai cả tai .

 

Buổi tối Ninh Nam Vương phi gọi Tống Vãn Trân đến mặt, hỏi nàng về dự định của .

 

Tống Vãn Trân cũng giấu giếm chủ động suy nghĩ của .

 

Bọn họ tạm thời còn trở về, nàng thử sức ăn ở kinh thành, nếu đặc biệt gọi Tô Niệm đến cùng.

 

Hơn nữa, bây giờ đại ca sách cũng là lúc mấu chốt, ở kinh thành đại ca thể tài nguyên hơn, chỉ đợi sang năm thi Xuân Vi.

 

Nếu bây giờ trở về, sang năm đến, cũng mất hai tháng thời gian.

 

Ninh Nam Vương phi xong suy nghĩ của Tống Vãn Trân vô cùng ủng hộ.

 

Cô nương thật sự thông minh, quả thực thiên phú kinh doanh, ở nơi phồn hoa như kinh thành , nếu thể mở một tiệm bánh ngọt như Hương Phun Phun, nhất định sẽ thành công.

 

Tuy nàng xuất cao môn, từ nhỏ sinh trong nhung lụa, nhưng cũng sự phú quý tự nhiên mà .

 

Tuy rằng sĩ nông công thương, thương nhân các thế gia coi thường nhất, nhưng gia đình thế gia nào mà sự phú quý nhờ các cửa tiệm bên mà duy trì?

 

Chỉ dựa chút bổng lộc, chút tiền thưởng của hoàng gia, thể duy trì sự phú quý trong nhà.

 

Chưa đến chuyện khác, hai ngày nay nàng về kinh thành liền một tin tức lớn.

 

Hàn gia tổ chức ba ngày tiệc nước cho Hàn Tranh tốn hai vạn lượng, hóa đơn hai vạn lượng gửi đến Vương gia, suýt chút nữa khiến Vương gia loạn cào cào.

 

Vương đại nhân tức giận suýt chút nữa bóp c.h.ế.t con gái ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-411-ninh-nam-vuong-phi-tang-trach-tu-tiem-bach-hoa.html.]

 

Nhìn xem, cùng là ở kinh thành, đến gia thế của Vương gia cũng tệ, trong mắt bách tính đó đều là gia đình quan phú quý.

 

Thế nhưng khi thực sự cần dùng bạc thì mới thấy rõ sự khác biệt.

 

Hàn gia thể bỏ hai vạn lượng bạc để tiệc đãi khách liên miên, thì tiền trong mắt họ căn bản đáng kể gì, nhưng Vương gia thì thực sự kham nổi.

 

Ở kinh thành , một viên gạch ném xuống lẽ thể choáng váng mấy vị quan, nhưng vị quan nào cũng thể lấy hai vạn lượng bạc.

 

Cho nên so với quyền lực, tiền bạc cũng quan trọng kém!

 

"Nàng thể suy nghĩ như , mừng. Ta từng Hàn phu nhân , đại ca của nàng là một hạt giống để sách, cực kỳ phu t.ử khen ngợi, thể sách ở kinh thành chắc chắn hơn nhiều so với việc về."

 

Ninh Nam Vương phi xong, về phía nha đang bên cạnh, nha vội vàng cung kính đưa cái hộp trong tay tới.

 

Ninh Nam Vương phi tiếp nhận trao cái hộp tay Tống Vãn Trân.

 

"Mở xem ."

 

Tống Vãn Trân từ chối, mà ngoan ngoãn mở . Bên trong hai tờ giấy, nàng lượt mở , một tờ là địa khế của một tòa trạch viện, tờ còn là địa khế của một cửa hàng.

 

"Hôm nay chỉ hỏi ý định của Tống cô nương. Nếu nàng trở về, nhất định sẽ tặng nàng những thứ khác, nhưng nếu nàng tạm thời ở kinh thành, nghĩ bằng tặng nàng một tòa trạch viện và một cửa hàng sẽ thích hợp hơn."

 

Tống Vãn Trân ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

 

"Cái ...... cái quá quý trọng !"

 

Giá đất kinh thành, tấc đất tấc vàng, đây thật sự là một món quà hậu hĩnh. Nếu là nàng tự phấn đấu, mất bao lâu mới thể sắm sửa những thứ .

 

"Không quý trọng, một chút cũng quý trọng. So với những thứ , ân tình của nàng đối với Ninh Nam Vương phủ là vô giá, cho nên Tống cô nương tuyệt đối đừng gánh nặng trong lòng, hãy cứ mạnh dạn nhận lấy những thứ .

 

Các ngươi dọn tới lúc nào cũng . Như đại ca của nàng cũng thể dọn tới ở cùng các ngươi."

 

Trong lòng Tống Vãn Trân dâng trào một cảm xúc khó tả. Nàng quả thực cần một nơi để ở bây giờ, thể cứ mãi ở trong vương phủ.

 

Cái viện t.ử coi như chạm đến tâm khảm của nàng! Nàng quả thực chút ngượng ngùng, nhưng cũng thực sự cần.

 

Thuở ban đầu khi cứu Lục Hoài Viễn, nàng còn từng một thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn cứu .

 

Nào ngờ một đứa trẻ tùy tiện cứu phận tôn quý đến .

 

Nàng khi đến kinh thành, Vương gia và Vương phi nhất định sẽ tạ ơn nàng, nhưng bao giờ nghĩ sẽ nhận phần thưởng lớn đến thế.

 

Cho nên nhặt trẻ con tuyệt đối đừng tùy tiện vứt bỏ, cứ nuôi dưỡng một thời gian xem , nàng cũng nhặt một bảo vật.

 

Tống Vãn Trân từ chối nữa, sự giúp đỡ của vương phủ, nàng nhanh chóng dọn tòa trạch viện mà Ninh Nam Vương phi chuẩn cho nàng.

 

Ngày Tống Vân Khởi dọn đến là do Hàn Tranh và Hàn Lưu Vân đưa tới.

 

Hàn Lưu Vân mặt Tống Vãn Trân và Tô Niệm nức nở, lưu luyến rời Tống Vân Khởi.

 

Khiến Tô Niệm vẻ mặt khó hiểu.

 

"Vị Hàn tiểu thư cần thế , đại ca của nàng , vẫn ở kinh thành, cách đây cũng xa mà."

 

Tống Vãn Trân như điều suy nghĩ gật đầu, đó chút trêu chọc mở lời.

 

"Cũng giống như một vài , hễ gặp ái tình là ngu ngơ động não, vị Hàn tiểu thư cũng là một kẻ mê luyến ái tình."

 

Tô Niệm giận dỗi đầu liếc Tống Vãn Trân một cái.

 

"Ta cứ thấy lời của nàng là đang nhạo cả ?"

 

Tống Vãn Trân bật .

 

"Nàng ? Xem tránh xa tra nam, trí tuệ của nàng cuối cùng cũng vươn lên tầm cao mới ."

 

"Tống Vãn Trân!"

 

Biết hôm nay Tống Vãn Trân chuẩn lễ dọn nhà mới, Hàn Tranh hôm nay đặc biệt mang ít đồ vật từ nhà tới.

 

Tống Vãn Trân vốn còn ngoài mua thức ăn, nhưng thấy những thứ Hàn Tranh mang đến thì còn cần mua gì nữa.

 

Hắn chắc là dọn cả hậu trù của Quốc công phủ tới đây !

 

--- Tra cha vứt bỏ vợ con? Chúng ăn thịt, ngươi đừng thèm -

 

Mèo con Kute

 

 

Loading...