Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 390: "Ngươi với Tống cô nương kia còn có khả năng không?" ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:33:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hóa mười vạn lượng là từ đó mà .

 

Ha ha, tóm một điều, nha đầu mắt thì vẻ vô hại, kỳ thực là một Ngọc Diện Diêm La!

 

Tô Niệm vẻ mặt sợ hãi vỗ vỗ n.g.ự.c .

 

"May mắn, may mắn !"

 

Tống Vãn Trân vẻ mặt khó hiểu.

 

"May mắn cái gì?"

 

"May mắn là đủ thông minh nên kết nghĩa tỷ với nàng đó!"

 

"Xì~"

 

Tống Vãn Trân lườm nguýt Tô Niệm một cái, bắt đầu tổng kết thành quả hôm nay.

 

Sớm liệu hôm nay tiệm sẽ tương đối đắt hàng, nên nàng hôm nay đặc biệt chuẩn lượng hàng gấp đôi so với ở trấn, chỉ là ngờ chuẩn nhiều như bán hết nhanh đến thế.

 

Từ lúc bắt đầu mua cho đến khi bộ bán hết, tổng cộng chỉ mất hơn một canh giờ, thực sự hề khoa trương chút nào.

 

Nàng còn cảm thấy khi các tiệm khác khai trương cũng nên mời vài quần chúng diễn viên theo kịch bản một lượt.

 

Chỉ là đoạn diễn Vương gia thì thôi , nàng e rằng cái đầu ch.ó của giữ .

 

Tống Vãn Trân tính toán hai lượt doanh thu hôm nay, gần hai trăm lượng bạc. Kỳ thực khi tất cả hàng hóa chuẩn đều bán hết, nàng cũng đoán con .

 

Quả nhiên tiệm ở huyện thành đắt cái lý của nó, bất kể là lượng dân cư hàm lượng giá trị của dân cư, đều trấn nhỏ thể so bì .

 

Ước tính tiệm ở huyện thành mỗi tháng thể kiếm nhiều hơn ở trấn gần gấp đôi.

 

Như xem các cửa hàng ở huyện thành tăng thêm nhân lực, sáng nướng một mẻ, xem tình hình buôn bán mà chiều thêm lò.

 

Nàng nhất định khi kinh thành, suy xét tình huống trong cửa hàng, sắp xếp quy trình cụ thể rõ ràng, mới thể an tâm rời .

 

Tiêu phu nhân giam trong đại lao ba ngày thì thả , coi như một hình phạt nhỏ. Bên phía Hoàng huyện lệnh tự nhiên thể thật sự trở mặt với Tiêu gia, đôi bên đều giữ thể diện nên chỉ răn đe nhẹ nhàng.

 

Dù chỉ ba ngày, và so với những khác thì ba ngày Tiêu phu nhân căn bản chẳng chịu khổ gì, nhưng đối với nàng thì đây là những ngày tháng vĩnh viễn khó quên.

 

Nàng từ nhỏ từng trải qua khổ sở, luôn sống trong gấm vóc lụa là, khác hầu hạ, sự kiêu ngạo tự phụ của nàng cũng từ đó mà .

 

Mèo con Kute

Một từ nhỏ tự cho hơn khác một bậc thể chịu nổi sự sỉ nhục , khi khỏi đại lao, Tiêu phu nhân gần như phát điên.

 

Tiêu Mộc Trần cũng gì, chỉ đỡ mẫu lên xe ngựa.

 

Thấy mẫu thần sắc tiều tụy như , Tiêu Mộc Trần trong lòng cũng xót xa, nhưng thể tha thứ cho những việc mẫu mấy ngày .

 

Đôi khi, một mẫu cố chấp, bất chấp ý nguyện của như , thật khiến mệt mỏi trong lòng.

 

Rất lâu ~

 

Tiêu phu nhân rốt cuộc nhịn mở miệng.

 

"Lần của nương, nương nên con mà tìm phiền phức cho Tống cô nương, nhưng mẫu cũng là vì cho con, mẫu chỉ tìm cho con một vợ thể giúp đỡ con, một gia đình thông gia thể trợ lực cho con."

 

Tiêu Mộc Trần vẫn giữ thần sắc lạnh nhạt.

 

"Nương, nương từ nhỏ sinh ở huyện Thanh Viễn, từng bước ngoài thế giới bên ngoài, nhưng nương trời cao còn trời cao hơn, giỏi còn giỏi hơn, đừng bao giờ ngạo mạn như nữa."

 

Trong xe ngựa trở nên tĩnh mịch.

 

Tiêu phu nhân âm thầm thở dài một tiếng, nàng quả thực nhầm, nhầm ngọc trai thành mắt cá .

 

Không ngờ nha đầu năng lực đến , càng ngờ Vân Dung Dung ngoan ngoãn mặt nàng bộ mặt đó.

 

Người phụ nữ chút chân tình nào như , nếu thật sự bước cửa Tiêu gia bọn họ, thể cùng chung một lòng, gặp chuyện thì chạy nhanh hơn cả thỏ.

 

"Con trai, con và Tống cô nương đó......."

 

Tiêu phu nhân dường như đang thăm dò thái độ của Tiêu Mộc Trần, nàng ngừng , giọng điệu chút khó khăn tiếp tục .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-390-nguoi-voi-tong-co-nuong-kia-con-co-kha-nang-khong.html.]

"Con và Tống cô nương đó còn khả năng ?"

 

Tiêu Mộc Trần thần sắc căng thẳng mẫu .

 

"Nương nghĩ ?"

 

Tiêu phu nhân vẻ mặt gượng gạo, từng thấy con trai thần sắc u sầu, bất lực như .

 

Tiêu phu nhân lòng chợt thắt , con trai nàng xưa nay luôn xuất sắc, nhờ năng lực và thủ đoạn của mà việc kinh doanh của Tiêu gia ngày càng hưng thịnh, khi nào từng suy sụp chán nản đến thế.

 

Dáng vẻ giống như một nam nhân tự thấy thất bại, xứng với nữ t.ử yêu mà cảm thấy hổ và bất lực.

 

Đến tận bây giờ Tiêu phu nhân vẫn nghĩ Tống Vãn Trân thích con trai .

 

Cho dù nàng tiêu bạc của Tiêu gia, nhưng nàng tin nha đầu thật sự hề thích con trai một chút nào.

 

Con trai nàng xuất chúng như , mới khiến Vân Dung Dung nảy sinh ý đồ tính toán.

 

Dù Tống Vãn Trân chút tài năng, ánh mắt cao một chút, nhưng ở huyện Thanh Viễn, nếu nàng còn để mắt đến con trai thì còn thể trúng nam t.ử nào khác?

 

Nha đầu tuy chút vô lễ, nhưng thể giúp con trai trong sự nghiệp, còn về tính cách, đợi đến khi gả Tiêu gia bọn họ, nàng sẽ từ từ uốn nắn.

 

"Mẫu thấy thật ...... thật Tống cô nương đó cũng khá , nếu con thật sự thích nàng, sẽ tìm mai mối......."

 

"Ha ha~"

 

Chẳng đợi Tiêu phu nhân hết lời, Tiêu Mộc Trần lạnh lùng ngắt lời.

 

"Mẫu vẫn sai lầm đến mức nào, nên sớm như đón nương trở về."

 

Sắc mặt mới hồng hào trở của Tiêu phu nhân tức thì mất quá nửa huyết sắc, nàng chút khó tin Tiêu Mộc Trần.

 

"Con chuyện với nương như ?"

 

Tiêu Mộc Trần thở dài một tiếng thật dài, thêm gì nữa.

 

Tiêu phu nhân mắt đỏ hoe, lệ rưng rưng trong đáy mắt.

 

"Ta bây giờ khiến con ghét bỏ đến thế !"

 

Nhìn thấy con trai im lặng, nàng chợt nhớ đến phu quân nàng ngày cũng thần thái như đối với nàng.

 

Chàng cũng luôn dùng sự im lặng để đối đáp nàng, nàng ghét nhất sự im lặng của , mỗi thần sắc đó, nàng gây sự với , chỉ chú ý đến , chuyện của .

 

"Sau việc hôn sự của , nương đừng nhúng tay nữa."

 

Tiêu phu nhân chịu buông tha, nàng cả ngày nhàn rỗi, hôn sự của con trai là việc duy nhất nàng quan tâm, thể nhúng tay.

 

"Con rõ ràng thích Tống cô nương đó, mẫu bây giờ cũng đồng ý cho con ở bên nàng , tìm bà mai đến nhà cầu hôn cho con, chẳng đôi bên đều vui vẻ ?"

 

Tiêu Mộc Trần lạnh.

 

"Mẫu quên rằng nương vì chuyện gì mà ở trong đại lao ba ngày ?"

 

Nói đến đây, sắc mặt Tiêu phu nhân khó coi, hôm nay nàng chịu thiệt thòi , đợi nha đầu về nhà sẽ tính sổ kỹ càng.

 

"Trước rõ, cứ ngỡ là nàng đơn phương quyến rũ con, bây giờ các con là yêu mến , thì đến nhà cầu hôn ?"

 

Nói đến đây, Tiêu phu nhân ngừng một chút, chút tự tin mở lời.

 

"Chẳng lẽ mang thành ý đến cửa, nàng ...... nàng còn thể đuổi ngoài, tố cáo tội vu khống ?"

 

Tiêu Mộc Trần bất lực nhếch khóe môi.

 

"Tại thể, mẫu nếu sợ đại lao, thì hãy thu những suy nghĩ nhỏ nhen của nương , sớm mẫu đừng quá coi trọng con trai, Tống cô nương hiện giờ đối với căn bản ý gì.

 

Hơn nữa nàng thật sự mẫu thể đắc tội."

 

Tiêu Mộc Trần trầm mắt, nên thế nào mới thể khiến Tống cô nương nguôi giận.

 

--- Cha cặn bã bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...