Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 384: Tiêu gia muốn bồi thường thì trước tiên hãy tự lượng sức mình! ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:32:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy là do Tiêu gia tìm đến, nhưng thực là do Vân Dung Dung tìm đến, dĩ nhiên là lệnh của Vân Dung Dung.

 

Vân Dung Dung thể chịu dáng vẻ tự tin, trầm tĩnh của Tống Vãn Trân, dáng vẻ đó luôn khiến nàng cảm giác bất lực, phát điên.

 

Nàng xem nàng còn bình tĩnh như khi thật sự phá nát tiệm !

 

Nàng cố ý kích động sự đối đầu giữa Tiêu phu nhân và Tống Vãn Trân, khiến hai họ ghét bỏ lẫn .

 

Cứ so sánh như , nàng mới thể trở thành con dâu ngoan ngoãn và Tiêu phu nhân yêu thích nhất.

 

Chỉ là khi tấm biển hiệu rơi xuống đất, nàng đầu Tống Vãn Trân, nàng như , hề chút tức giận nào.

 

Cứ như thể thấu tất cả!

 

46. Cảm giác khiến nàng bỗng dưng chút hoảng sợ, nàng bình tĩnh đến , cứ như trong mắt nàng , nàng chỉ là một trò !

 

Nàng rõ ràng nên hướng mũi dùi về phía Tiêu phu nhân, chất vấn Tiêu phu nhân dựa mà dám phá nát tiệm của nàng .

 

Tuy nhiên Tống Vãn Trân về phía Hoàng huyện lệnh.

 

“Hoàng huyện lệnh, xin ngài hãy chủ cho dân nữ. Tiệm là của dân nữ, Tiêu phu nhân dẫn xông đập phá tiệm của , nhất định cho dân nữ một lời giải thích.”

 

Hoàng huyện lệnh chắp tay lưng, bước lên một bước, sắc mặt đồng tình Tiêu phu nhân.

 

“Tiêu phu nhân, bản quan khuyên bà , nhưng bà vẫn cố chấp theo ý . Cửa tiệm quả thực là của Tống cô nương, bà thật sự quá nông nổi.”

 

Tiêu phu nhân vẫn phục.

 

“Hoàng huyện lệnh, ngài thà tin con nha đầu , cũng tin .”

 

Hoàng huyện lệnh hừ lạnh một tiếng.

 

“Năm xưa Tống cô nương mua cửa tiệm , thủ tục còn do của nha môn cho nàng, lẽ nào ?”

 

Sắc mặt Tiêu phu nhân sững .

 

, thể nào bạc nàng mua cửa tiệm là lừa gạt từ nhi t.ử của ?”

 

Đối mặt với sự cố chấp vô lý của mẫu , Tiêu Mộc Trần chút mệt mỏi lên tiếng.

 

“Mẫu thể kiểm tra sổ sách trong phủ. Để mua cửa tiệm cộng thêm việc sửa sang trang trí bên trong, ít nhất cũng hơn năm trăm lượng. Mẫu thể tra xem trong phủ khoản chi .”

Mèo con Kute

 

Nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi và thất vọng của nhi tử, lòng Tiêu phu nhân trầm xuống, chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng thật sự sai ?

 

Tiêu phu nhân ưỡn thẳng lưng, cố nén chút chột , vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng như thể sai.

 

“Cho dù cửa tiệm của nàng dùng tiền của Tiêu gia chúng , nàng cũng nên đối xử với bằng thái độ .

 

Ngươi thấy nàng chuyện với kiểu gì ? Ngươi vì một con nha đầu thể thống gì mà bỏ mặc Dung Dung, ngươi con nha đầu đó mê hoặc ?”

 

“Tiêu phu nhân, nhắc một nữa, nếu bà còn dám bôi nhọ danh tiếng của , tội sẽ càng thêm nặng!

 

Hơn nữa, đừng đ.á.n.h trống lảng. Hôm nay bà đập phá cửa tiệm của , chuyện lảng tránh là xong !”

 

Tiêu phu nhân chỉ cảm thấy mặt mũi khác vạch trần, ở Thanh Viễn huyện từng ai dám chuyện với nàng như .

 

Nàng là phu nhân của thủ phủ Thanh Viễn huyện, ngay cả Hoàng huyện lệnh và Hoàng phu nhân gặp nàng cũng nể mặt vài phần, thế mà con nha đầu hết đến khác khiêu khích nàng .

 

Chỉ là một bức chữ thôi, nàng còn cứ bám lấy buông, quả thực là thể thống gì.

 

“Chỉ là một bức chữ thôi, Tiêu gia đập thì đền .”

 

Tống Vãn Trân bước tới nhặt bức chữ đập nát, giọng trầm xuống, mang theo khí thế áp Tiêu phu nhân.

 

Mắt Tiêu phu nhân chợt nheo , vẻ mặt thể giữ nữa.

 

“Ngươi , mấy chữ đáng giá mấy lượng bạc?”

 

Mấy lượng bạc, Tiêu phu nhân còn cảm thấy quá . Bốn chữ tuy tệ, nhưng cũng chỉ là mấy chữ mà thôi.

 

Thanh Viễn huyện cũng chẳng mấy đại gia thư pháp nổi tiếng. Chữ của Khâu Sơn trưởng tệ, nhưng qua là do Khâu Sơn trưởng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-384-tieu-gia-muon-boi-thuong-thi-truoc-tien-hay-tu-luong-suc-minh.html.]

Có lẽ con nha đầu chỉ tùy tiện tìm một chữ tệ để mấy chữ thôi, chừng còn chẳng tốn một xu.

 

Mấy chữ của Tống Vãn Trân quả thật tốn tiền, nhưng chữ kẻ tầm thường mà thể tùy tiện tìm .

 

Tống Vãn Trân lạnh nhạt nhẽo lên tiếng.

 

“Vô giá!”

 

Tiêu phu nhân lạnh, dường như tóm thóp của Tống Vãn Trân, đầu Tiêu Mộc Trần.

 

“Mộc Trần, ngươi xem, ngươi xem nàng gì, nàng còn tống tiền khác.”

 

Vân Dung Dung thấy vội vàng tiến lên đỡ Tiêu phu nhân.

 

“Bá mẫu, ngàn vạn đừng tức giận, vì loại mà tức giận thật đáng.”

 

Vân Dung Dung xong Tiêu Mộc Trần.

 

“Mộc Trần ca ca, thấy rõ bộ mặt thật của con nha đầu ? Nàng chính là một kẻ vì tiền bạc mà từ thủ đoạn nào.”

 

Tiêu Mộc Trần lười biếng liếc Vân Dung Dung một cái, đầu Tống Vãn Trân với vẻ mặt áy náy.

 

“Xin , Tống cô nương, chuyện hôm nay đều là của Tiêu gia . Bức chữ sẽ đền cho nàng.”

 

Tống Vãn Trân thần sắc lạnh nhạt, hôm nay nàng ngay cả mặt mũi Tiêu Mộc Trần cũng nể.

 

Quả nhiên đời ai thập thập mỹ, nhân vật hô mưa gọi gió thương trường cũng lúc bất lực đến .

 

Tống Vãn Trân cảm thấy sự bất lực rõ ràng y thể tránh , trong chuyện , y xử lý đủ quyết đoán mới khiến sự việc phát triển đến nước .

 

Người ức h.i.ế.p đến tận đầu, nếu nàng cứ dễ chuyện như , chẳng khác nào tự sát chậm, tự hại chính .

 

“Ta bức chữ vô giá, Tiêu gia các ngươi đền thì hết hãy tự cân nhắc phận của !”

 

Sắc mặt Tiêu Mộc Trần cứng đờ, Tống Vãn Trân thật sự nổi giận , y chút hối hận, ngay từ đầu lẽ y nên mạnh mẽ kéo mẫu .

 

y dù cũng là nhi tử, tiện động thủ với trưởng bối, chỉ nghĩ là tiên giảng đạo lý với mẫu , ngược khiến chuyện càng thêm tồi tệ.

 

“Tống cô nương, mặt mẫu xin nàng, xin nàng cho một cơ hội để chuộc !”

 

Thấy Tiêu Mộc Trần hạ thấp đến mức đó để xin Tống Vãn Trân, mà nàng mảy may động lòng, Tiêu phu nhân và Vân Dung Dung đều Tống Vãn Trân với vẻ mặt tức giận.

 

“Mộc Trần ca ca, bá mẫu căn bản gì sai, việc gì xin nàng .”

 

Theo Vân Dung Dung thấy, cho dù cửa tiệm là của Tống Vãn Trân, nhưng chuyện nàng quyến rũ Tiêu Mộc Trần là thật.

 

Nàng phận của , vọng tưởng trèo cao mà nàng căn bản thể với tới, đó chính là cái sai.

 

Tiêu Mộc Trần đầu tức giận trừng mắt Vân Dung Dung, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.

 

“Vân tiểu thư, nhắc một nữa, xin nàng hãy tự trọng, Tiêu Mộc Trần tuyệt đối sẽ cưới nàng.”

 

Vân Dung Dung lộ vẻ mặt đau khổ, mặt bao nhiêu như , Tiêu Mộc Trần những lời với nàng , nàng còn mặt mũi nào mà gặp .

 

Quả nhiên những xem náo nhiệt bên ngoài cửa tiệm đều bật chế nhạo.

 

“Đây chính là tiểu thư nhà họ Vân đó , da mặt nàng cũng quá dày !”

 

“Chà, Vân gia tuy tiền, nhưng tự nhiên kém hơn Tiêu gia một bậc. Nàng nắm lấy Tiêu công t.ử nhà , đương nhiên mặt dày một chút.”

 

“Còn khác quyến rốt Tiêu công tử, thấy nàng mới là kẻ hổ thì .”

 

Những lời bàn tán chỉ trỏ của khiến biểu cảm mặt Vân Dung Dung dần dần nứt vỡ.

 

Tiêu phu nhân vội vàng tiến lên đỡ Vân Dung Dung, vẻ mặt đầy áy náy lên tiếng.

 

“Dung Dung, con đừng chấp nhặt với tiểu t.ử . Nó con nha đầu c.h.ế.t tiệt mê hoặc nên mới năng bừa bãi. Tiêu gia chỉ nhận con là con dâu mà thôi.”

 

Vân Dung Dung uất ức nép lòng Tiêu phu nhân, thút thít lóc.

 

--- Cha đê tiện bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm khát -

 

 

 

Loading...