Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 344: Định thâu tóm cửa hàng này ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:30:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta thực sự từng nghĩ tới chuyện lấy chồng, bây giờ thể kiếm tiền, bạc, ăn uống lo, việc ăn ngày càng phát đạt, hà tất lấy chồng để tự tìm phiền phức, vạn nhất gặp chồng lắm chuyện, sợ sẽ chọc tức đến c.h.ế.t, còn mang họa sát nhân.”

 

“Phụt~”

 

Tô Niệm thực sự nhịn bật , mặc dù những lời Tống Vãn Trân vẻ ngược lẽ thường, nhưng nàng xong vẫn nhịn .

 

Tiếng của hai khiến Tiêu Mộc Trần khỏi đầu .

 

Tống Vãn Trân giả vờ thấy, tiếp tục chuyện khác với Tô Niệm.

 

Tiêu Mộc Trần thu hồi ánh mắt, đúng lúc thấy ánh mắt chứa chan tình ý của Vân Dung Dung đang , sắc mặt khẽ lạnh vài phần, trầm giọng .

 

“Vân tiểu thư, nghĩ chúng hợp, cũng xin Vân tiểu thư đừng gọi tên của Tiêu mỗ, kẻo khác hiểu lầm.”

 

Sắc mặt Vân Dung Dung khựng , đôi mắt tức thì đọng một tầng sương, nàng chỉ lỡ miệng gọi một tiếng Mộc Trần mặt nha đầu , liền tức giận .

 

“Tiêu công tử, là vì gọi tên nên mới tức giận ? Nếu thì sẽ gọi nữa.”

 

Chờ đến khi thể chấp nhận gọi tên thì sẽ gọi.

 

Những lời đó Vân Dung Dung , nhưng ánh mắt nàng rõ ràng chính là ý , nàng dường như hiểu ý trong lời của Tiêu Mộc Trần.

 

Nói xong, nàng lộ một nụ mà nàng cho là dịu dàng và thấu đáo.

 

Tiêu Mộc Trần thở dài một , lên tiếng.

 

“Không hợp nghĩa là hai chúng sẽ gặp riêng nữa.”

 

Làm Vân Dung Dung hiểu ý trong lời của Tiêu Mộc Trần, chỉ là nàng thực sự thể chấp nhận , ở Thanh Hà huyện mấy nhà thể xứng đôi với Tiêu gia?

 

Gia đình Vân gia bọn họ với Tiêu gia cũng coi như là môn đăng hộ đối, hơn nữa quan trọng hơn là nàng tự thấy tài sắc vẹn , từ năm mười bốn tuổi, những đến nhà cầu hôn nườm nượp dứt.

 

Không ngờ hôm nay Tiêu Mộc Trần trực tiếp từ chối, điều khiến nàng giấu mặt .

 

“Tiêu công t.ử trong lòng ?”

 

Tiêu Mộc Trần dừng một lát, lắc đầu .

 

“Vân cô nương, Tiêu mỗ hiện giờ chỉ coi trọng gia nghiệp, chuyện hôn nhân tạm thời ý định cân nhắc, nên xin mất thời gian của Vân cô nương, đến lúc đó sẽ đích để mẫu mang trọng lễ đến tận nhà xin .”

 

Tiêu Mộc Trần cũng là sáng sớm hôm nay mới mẫu sắp xếp chuyện xem mắt cho , đành lòng mẫu cằn nhằn, cũng sợ Vân Dung Dung chờ sốt ruột, nên mới ngoài gặp Vân Dung Dung.

 

“Tiêu Mộc Trần, quá đáng , thể đối xử với như , bao nhiêu nườm nượp chờ ở cửa nhà cầu hôn ? chọn xem mắt với .”

 

Giọng Vân Dung Dung mang theo vài phần tức giận.

 

“Vô cùng xin , Vân tiểu thư.”

 

Thấy vẻ lạnh nhạt của Tiêu Mộc Trần, Vân Dung Dung liền dậy, nhanh chóng bước khỏi Phi Hồng Cư.

 

Sợ Vân Dung Dung gặp nguy hiểm gì, Tiêu Mộc Trần vội vàng dậy đuổi theo.

 

Hành động của hai khiến Tống Vãn Trân và Tô Niệm đều qua.

 

“Xem , cô nương hình như tức giận ? E là Tiêu công t.ử đối với nàng vô ý.”

 

Tống Vãn Trân bĩu môi lắc đầu, vẻ mặt như thể hiểu chuyện gì.

 

Hai ăn xong cơm liền chuẩn xem tiệm bánh đang đóng cửa.

 

Phải là vị trí cửa hàng mà Tống Thiên Kha chọn tồi, chính là nơi đông qua nhất huyện thành, cũng xa Phi Hồng Cư.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-344-dinh-thau-tom-cua-hang-nay.html.]

Hai còn gần tới, Tống Vãn Trân thấy mặt tiền tiệm bánh quả thực nhỏ, trách Tống Thiên Kha hùng hồn đòi công thức của nàng, cứ nghĩ công thức bánh của nàng là thể kinh doanh tiệm bánh .

 

Thật sự mà , vị trí và lượng qua của tiệm bánh , quả đúng là kiểu Thần Tài ngay cửa ban phát tài lộc, nếu kinh doanh , chỉ thể phát tài.

 

Đợi đến khi hai gần tới, mới thấy cửa tiệm dán mấy chữ lớn, tiệm bánh sang nhượng.

 

Mắt Tống Vãn Trân sáng rực, quả nhiên là nấy.

 

Nàng tiến lên vài bước, qua khe cửa bên trong tiệm, phát hiện bàn ghế tủ kệ đều còn nguyên vẹn, mới tinh ở trong đó, nếu nàng mua tiệm thì ngay cả việc trang trí cũng cần.

 

Chỉ duy nhất cần thêm hai chiếc lò nướng lớn ở phía bếp.

 

“Không chủ nhà liên lạc thế nào, mua tiệm .”

 

Nghe Tống Vãn Trân thực sự mua tiệm , Tô Niệm mặt mày hớn hở, đến lúc đó Tống Vãn Trân thể đến huyện thành bạn với nàng .

 

“Chủ nhà chính là nhị phòng nhà họ Tiêu đó, đây bọn họ cũng vì kinh doanh sang nhượng.

 

Trước đây còn hỏi giá, thấy tiệm phấn son của cần mặt tiền lớn như nên tìm một cái nhỏ hơn.

 

Nếu nàng thấy thích hợp, đầu giúp nàng hỏi thăm.”

 

Tống Vãn Trân lập tức đồng ý, nàng cũng ý .

 

Tuy nhiên, nếu thâu tóm tiệm , thế nào cũng sửa sang một chút, Tết khai trương e rằng đủ thời gian, chỉ thể đợi đến Tết mới khai trương .

 

Buổi chiều, Tống Vãn Trân cùng Tô Niệm dạo một lúc ở các cửa hàng. Quả nhiên, tiệm y phục trong huyện thành nhiều kiểu dáng hơn hẳn so với ở trấn. Tống Vãn Trân chọn một bộ quần áo cho ông nội Tôn và bà nội Tôn, dù hai lão nhân gia cũng kén chọn kiểu cách, nàng mua về là hai liền thích.

 

Những khác thì cứ đợi nàng đưa bạc cho họ tự trấn mà chọn, kẻo đến lúc tiêu bạc mua kiểu dáng ưng ý. Dù bây giờ cũng thiếu bạc, mua quần áo may quần áo đều là chuyện thường tình.

 

Mua xong quần áo, Tống Vãn Trân ghé tiệm trang sức. Dì cả và dì hai giờ đều vòng tay bạc, nàng định mua thêm một chiếc vòng tay bạc cho bà nội Tôn. Nàng chọn thêm kha khá trang sức về nhà, nào là hoa tai, trâm cài tóc đính hạt, kẹp tóc, trâm cài. Tuy những thứ đắt tiền, nhưng cái công phu tỉ mỉ, món nào món nấy đều mắt.

 

Cứ để nương và dì cả tự chọn lấy, dù phụ nữ ai mà chẳng thích mấy thứ , để họ vui vẻ.

 

Trong tay cầm hơn ba mươi lượng bạc mà Tô Niệm đưa, Tống Vãn Trân tiêu mà chẳng thấy tiếc chút nào. Nàng vốn chỉ đến huyện thành xem tiệm phấn son, nào ngờ Tô Niệm đưa cho nàng hơn ba mươi lượng bạc. Giờ đây nàng còn cảm thấy bạc cứ như nhặt .

 

Mua xong trang sức, Tống Vãn Trân mua một bộ cụ cho ông nội Tôn. Từ khi đến trấn, lão nhân gia nhàn rỗi là uống , nuôi gà, thỉnh thoảng ngoài tìm mấy lão bằng hữu mà hàn huyên.

Mèo con Kute

 

Thấy trời còn sớm, nàng ghé Mặc Trai mua ít bút mực giấy nghiên cho ba đang học.

 

Đống đồ lớn nhỏ may mà Tô Niệm giúp mang theo.

 

Khi đến tiệm phấn son của Tô Niệm, Thẩm Gia Phú đợi sẵn ở đó.

 

Thẩm Gia Phú giúp mang đồ lên xe ngựa, đó hai liền trở về Bảo Thiên Trấn.

 

Đến khi về Bảo Thiên Trấn, trời liền âm u, xem chừng sắp đổ tuyết lớn .

 

Tống Vãn Trân lười cửa hàng, trực tiếp bảo Thẩm Gia Phú đưa nàng về sân viện ở trấn.

 

Nghe thấy động tĩnh, Lục Hoài Viễn liền chạy mở cửa. Thấy mở cửa là Lục Hoài Viễn, Tống Vãn Trân chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, chắc chắn thư viện cho nghỉ .

 

"Tỷ, thư viện của chúng nghỉ , mai thể đến cửa hàng giúp việc."

 

Lục Hoài Viễn giúp mang đồ .

 

Những ngày Lục Hoài Viễn mấy học đều sớm tối về, Tống Vãn Trân cũng bận rộn ngớt, hôm nay mới phát hiện tiểu t.ử cao lên ít, mà tướng mạo cũng ngày càng tuấn tú hơn.

 

Vẻ phú quý ẩn hiện tướng mạo ngày càng rõ ràng.

 

--- Cha khốn nạn bỏ vợ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm khát -

 

 

 

Loading...