Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 338: Bữa lẩu đầu tiên sau trận tuyết lớn ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:30:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hàn Tranh nhịn lạnh hỏi ngược .

 

“Sao? Ý của ngươi là bạc do Lữ gia các ngươi bọn họ chi ?”

 

Mèo con Kute

Lữ Thiên Thiên “……?”

 

Nàng ngây một lúc lâu, nàng khi nào Lữ gia bọn họ giúp Vương gia chi bạc chứ, Lữ gia bọn họ chi nổi, vả bọn họ dựa Vương gia chi bạc .

 

“Không , chỉ là ngươi đừng đòi bạc từ Vương gia nữa.”

 

Lữ Thiên Thiên vội vàng giải thích.

 

Hàn Tranh trợn trắng mắt.

 

“Dựa ? Vương gia bọn họ công khai sỉ nhục bổn thế t.ử tại yến tiệc, chuyện đ.á.n.h cược công khai nếu Vương gia bọn họ nhận, thì cứ thẳng . Giờ để ngươi một ngoài đến cho đòi bạc, đây là tính ?”

 

Lữ Thiên Thiên ngờ Hàn Tranh từ chối dứt khoát như , thậm chí những lời còn khiến nàng trong chốc lát cảm thấy gò má nóng bừng.

 

Dựa ? Nàng là một ngoài?

 

Bất luận thế nào, lời đều đang nàng lo chuyện bao đồng, hoặc là ngươi Vương gia trả tiền, hoặc là chuyện liên quan gì đến ngươi.

 

Đây quả là đang vả mặt nàng!

 

“Hàn Tranh, ngươi chuyện kiểu gì , cũng là ý , tránh cho Hàn Quốc Công phủ các ngươi và Vương gia gây náo loạn khó coi.”

 

“Phu nhân và tiểu thư Vương gia bọn họ công khai sỉ nhục tại yến tiệc , hai nhà đương nhiên kết oán, còn cần gì thể diện nữa. Ngươi với nhà họ Vương bảo họ chuẩn bạc , yến tiệc linh đình của Hàn gia sẽ bày từ Hàn Quốc Công phủ đến tận cổng thành.”

 

Hàn Tranh xong, khuôn mặt vốn đỏ bừng của Lữ Thiên Thiên tức khắc tan , dần dần trở nên tái nhợt.

 

Kỳ thực, chuyện sỉ nhục Hàn Tranh, nàng cũng vài câu tại yến tiệc, nhưng lời nàng cũng chỉ là thích Hàn Tranh nên sẽ gả cho mà thôi. Tuy nhiên, lúc đó nàng quả thật tranh cãi vài câu với Hàn Lưu Vân.

 

Hàn Lưu Vân khi đó còn rằng nếu Hàn Tranh lập công, bảo một đừng bám víu đến.

 

Mà tình huống hiện tại , thế nào cũng là nàng chủ động bám víu tới.

 

Lữ Thiên Thiên trong lòng buồn bực, nàng nên đến mà, giờ Hàn Tranh còn sẽ nghĩ về như thế nào nữa.

 

Nàng định mở miệng giải thích, Hàn Tranh đột nhiên .

 

“Dẫu chúng cũng quen, yêu cầu quá đáng như , Lữ tiểu thư vẫn là đừng tùy tiện nhắc đến mặt bổn thế t.ử thì hơn.”

 

Lữ Thiên Thiên một nữa chấn động cả , năm xưa chính nàng là quen với Hàn Tranh, quả nhiên Hàn Lưu Vân kể hết những lời ngày đó cho Hàn Tranh .

 

Nha đầu đó mà hẹp hòi thế, chuyện nhỏ nhặt như cũng kể cho Hàn Tranh thật.

 

Hàn Tranh xong liền trực tiếp xoay bỏ , tránh để khác thấy, bên ngoài đồn rằng ý gì đó với Lữ Thiên Thiên.

 

Trước quan tâm những chuyện , giờ thì !

 

Thanh danh của cũng quan trọng!

 

Lữ Thiên Thiên thấy Hàn Tranh cứ thế bỏ , cam lòng, nàng khoe khoang khoác lác mặt Vương Chiêu Ninh , nếu Hàn Tranh lời , nàng giấu mặt , với Vương Chiêu Ninh đây.

 

“Hàn Tranh, ngươi , giận đó.”

 

Hàn Tranh tăng nhanh bước chân, thầm nghĩ ngươi giận dỗi thì liên quan gì đến .

 

Thấy Hàn Tranh mà ngay cả đầu cũng mà cứ thế bỏ , Lữ Thiên Thiên tức c.h.ế.t , nàng còn rằng nếu đồng ý, nàng sẽ bao giờ để ý đến nữa.

 

Hàn Tranh chạy quá nhanh, nàng còn cơ hội mở miệng.

 

Nhìn những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về, Lữ Thiên Thiên hận thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, còn tưởng là nàng đang đuổi theo Hàn Tranh chạy .

 

Sắp cuối năm, trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông rơi, trận tuyết lớn, đường càng ít hơn. Hôm nay ngay cả những vị khách quây quần bên bếp cũng thể đến, quả thực tuyết quá lớn, thể ngoài.

 

Tống Vãn Trân trực tiếp bảo đóng cửa tiệm, tất cả ở trấn chuẩn ăn lẩu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-338-bua-lau-dau-tien-sau-tran-tuyet-lon.html.]

 

Từ trong tiệm lấy vài cái lò nhỏ cùng một ít than củi, còn hai chiếc nồi nhỏ mà Tống Vãn Trân sớm sai đúc sẵn.

 

, bữa lẩu Tống Vãn Trân tính toán từ lâu, khi tuyết rơi nàng chuẩn sẵn .

 

Cả nhà đều Tống Vãn Trân rốt cuộc món ăn kỳ lạ gì, chỉ là sớm theo sắp xếp của Tống Vãn Trân, mua ít thịt.

 

Ăn lẩu dĩ nhiên thể thiếu rau xanh, nhưng điều cũng khó cả nhà.

 

Ông Tôn và bà Tôn vì ở nhà nhàn rỗi khó chịu quá nên một cái nhà kính trong nhà theo lời Tống Vãn Trân để trồng rau xanh.

 

Ban đầu hai lão còn cảm thấy lời nha đầu thể đáng tin. Hai bọn họ trồng trọt cả đời, cũng từng dựng một cái nhà kính như mà mùa đông thể trồng rau xanh.

 

Tuy nhiên, hai vẫn thử theo lời Tống Vãn Trân.

 

Ngươi đừng chứ, rau xanh quả nhiên mọc , hơn nữa còn mọc đặc biệt .

 

Ông Tôn cứ dịp kiểm tra vài trong ngày, coi như bảo bối mà , từng cọng rau mọc non tươi .

 

Rau xanh mọc mập non, đúng là lúc nhất để nhúng lẩu.

 

Khi đến trấn, cả nhà mang theo hết các loại đồ khô tích trữ trong nhà, đều là nấm các loại hái từ núi mùa hè, và cả rau dại phơi khô.

 

Thứ thêm lẩu quả thực ngon thể tả.

 

Chẳng cần nước lẩu đặc biệt gì, nước lẩu nấm thiên nhiên chính là nước lẩu ngon nhất.

 

Đợi đến khi tất cả thứ bày lên bàn, vẫn vẻ mặt ngơ ngác, lượt về phía Tống Vãn Trân, bọn họ thật sự món rốt cuộc ăn kiểu gì.

 

Tống Vãn Trân đầu tiên gắp một miếng thịt đặt nồi, đó chẳng mấy chốc lấy , chấm nước chấm pha sẵn ăn, vẻ mặt tận hưởng.

 

Thấy Tống Vãn Trân ăn như , đều lượt theo. Thực cần nghĩ cũng thịt và rau đặt nồi để nấu, chỉ là từng thấy cách ăn mới lạ đến .

 

Nước chấm là do Tống Vãn Trân tự tay pha chế, mùi vị ngửi thôi thơm lừng, chớ là ăn.

 

Tôn Linh Đang l.i.ế.m liếm môi, học theo dáng vẻ của Tống Vãn Trân cũng nhúng một miếng thịt đặt nước chấm, chỉ một miếng khiến nàng ngây ngất vì mùi thơm.

 

“Ngon quá, thật sự ngon, miếng thịt thật mềm thật trơn, một chút cũng dai.”

 

Phùng thị thấy bộ dạng ồn ào khoa trương của nàng liền trừng mắt một cái, Tôn Linh Đang vội vàng im bặt.

 

“Nha đầu tuy chỉ nhỏ hơn Tam nha đầu một tuổi, nhưng cảm giác cứ như kém cả một đời .”

 

Phùng thị lẩm bẩm một câu, suýt nữa khiến Tống Vãn Trân nghẹn một tiếng. Quả thực kém một đời , tính cả khi nàng đến thế giới , Tôn Linh Đang quả thật còn gọi nàng một tiếng dì.

 

Một bữa lẩu cả nhà ăn vô cùng vui vẻ, bên ngoài tuyết trắng phủ dày, trong nhà ấm áp rực rỡ.

 

Người già thích lải nhải, ăn đủ no, kìm nhớ những ngày tháng cơ cực .

 

Ông Tôn đến nỗi đôi mắt hoe đỏ, kể về chuyện mẫu mất sớm, phụ một nuôi dưỡng mấy tỷ , từng ăn cỏ dại, gặm vỏ cây non.

 

Những chuyện quá khứ đó quả thật khiến xúc động, nhưng chịu nổi vì quá nhiều .

 

Tôn Linh Đang thể vanh vách.

 

Ông Tôn một lát, thấy đều vẻ mặt dửng dưng chỉ ăn, đành hậm hực im lặng.

 

Bà Tôn kìm trêu chọc.

 

“Nếu ông nhớ cha ông, Tết về tảo mộ, ông hãy mang cho ông thêm nhiều món ngon.”

 

Tôn Nhị Mộc cũng hùa theo.

 

“Gia gia, gà cá thịt trứng hãy chuẩn đầy đủ cho thái gia gia, còn rau xanh gia gia trồng, cũng cho thái gia gia nếm thử hương vị mới.”

 

--- Phụ cặn bã bỏ vợ con ư? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...