Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 322: Thì ra là nói cho nàng nghe! ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:30:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cái xưởng mộc nhất định . Nàng đúng, thành thật mà kiếm đại tiền gì chứ, việc ăn còn xoay sở nhiều.”
Thợ mộc Tống ngờ nương t.ử nhà còn gan hơn cả . Chàng còn học ít lời từ Tam nha đầu để chờ mà dạy dỗ nương tử, vốn định vẻ mặt nàng một phen, giờ thì chẳng dùng lời nào, còn cảm thấy khó chịu.
Việc học hành của ba đứa trẻ cũng sắp xếp thỏa. Ngôi nhà thuê cách thư viện trong trấn xa, mỗi ngày ba đứa trẻ đều cùng học, cần lớn bận tâm.
Trong tiệm, Phùng thị và Tào thị vẫn như lời hứa, mỗi một ngày, đến tiệm thì ở nhà chăm sóc già và trẻ nhỏ.
Hai phối hợp vô cùng ăn ý, sắp xếp tiệm cửa sạch sẽ tinh tươm.
Việc giao hàng cũng diễn vô cùng thuận lợi. Thẩm Gia Phú giao hàng nhanh chóng, đúng giờ, mỗi ngày đều giao đến đúng hẹn. Khi đơn hàng cần giao, y còn chủ động ở tiệm giúp đỡ.
Sau một tháng hoạt động, việc kinh doanh của tiệm ngày càng định. Tống Vãn Trân tính toán một chút, trừ chi phí nhân công và các khoản khác, chỉ riêng lợi nhuận trong tháng đạt hơn ba trăm lượng bạc.
Quả thực là kiếm nhiều hơn so với cái xe bánh mì nhỏ bé đây.
Bên Tiêu Mộc Trần cũng gửi tới thu nhập một tháng của chuyên tịch chữa bệnh lao, hai khoản cộng hơn năm trăm lượng bạc.
Cầm bạc trong tay, Tống Vãn Trân vô cùng phấn khởi. Đây chỉ là khởi đầu, bước tiếp theo nàng dự định sẽ mở tiệm bánh ngọt ở huyện thành.
Chuyên tịch trị bệnh lao hiện tại chỉ là thu nhập từ một huyện Thanh Viễn. Nàng tin rằng , cùng với sự phát triển của Tiêu gia d.ư.ợ.c đường, tiền lời của nàng cũng sẽ tăng lên theo.
Mèo con Kute
Không tiệm son phấn của Tô Niệm giờ ăn thế nào , xem tranh thủ huyện thành một chuyến để xem .
Tống Vãn Trân đang ở lầu hai tính sổ thì thấy tiếng bước chân từ lầu một từ từ vọng lên.
“Phu nhân, chậm một chút!”
Nghe giọng liền hẳn là phu nhân nhà ai đó dẫn theo nha tiệm.
Tống Vãn Trân trong một góc khuất, ngẩng đầu thấy một phụ nhân ăn mặc vô cùng tinh xảo.
Phụ nhân mặc một chiếc váy gấm kim tuyến, Tống Vãn Trân am hiểu nhiều về chất liệu vải vóc, nhưng chỉ bộ xiêm y lộng lẫy đủ màu sắc cùng những sợi kim tuyến lấp lánh liền bộ trang phục của phụ nhân chắc chắn vô cùng quý giá.
Trên đầu tuy đeo nhiều trang sức, nhưng mỗi món đều trông tinh xảo, khiến chỉ cần một cái là thấy chúng giá trị nhỏ.
Phụ nhân một tay vịn cánh tay của nha , toát vài phần khí chất cao quý. Vừa lên đến lầu hai liền đ.á.n.h giá một lượt, đó nở nụ nhạt, đáy mắt hiện lên vài phần khinh thường.
Tống Vãn Trân thấy ánh mắt của vị phụ nhân , nhưng cũng để tâm. Phụ nhân là của gia đình quyền quý, coi trọng một tiệm nhỏ bé cũng là lẽ thường tình.
Dù thì khách đến là quý, chỉ cần đến ăn uống trả tiền thì đối với tiệm đều là khách hàng ưu tú.
Lưu Tiểu Nga vội vàng tiến lên đón tiếp, dẫn đến một vị trí tầm .
Sau khi phu nhân xuống, Lưu Tiểu Nga cẩn thận hỏi về khẩu vị và những món bà kiêng, giới thiệu vài món đồ uống ưa chuộng trong tiệm.
Vị phụ nhân luôn chuyện với giọng điệu nhàn nhạt, hầu như mở lời, chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp với nha bên cạnh, dường như thêm một lời với Lưu Tiểu Nga cũng là hạ thấp phận của bà .
Vì thế, vẫn luôn là nha bên cạnh giao tiếp với Lưu Tiểu Nga.
Vị phụ nhân khẩu vị khó tính, Lưu Tiểu Nga giới thiệu mấy loại đồ uống ban đầu bà đều lắc đầu, đó dứt khoát yêu cầu mang tất cả những món Lưu Tiểu Nga giới thiệu một lượt.
Lưu Tiểu Nga kinh ngạc, nhưng vẫn tất cả các món đồ uống giới thiệu và đặt mặt vị phụ nhân.
Phụ nhân tùy tiện nhấp một ngụm, trong mắt bùng lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ cao ngạo gì.
Mãi đến khi bà nếm thử vài ngụm của mỗi món đồ uống, mới ngẩng đầu thẳng , giọng điệu lãnh đạm cất lời.
“Cũng chỉ đến thế!”
Rồi đầu với nha bên cạnh.
“Thưởng cho ngươi đấy.”
Nha mừng rỡ, vội vàng lên tiếng cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-322-thi-ra-la-noi-cho-nang-nghe.html.]
“Tạ ơn phu nhân.”
Nha xong liền sốt ruột bưng lên uống, nàng sớm mùi vị quyến rũ đến chảy nước miếng.
Nha uống vài ngụm thì thấy phu nhân trừng mắt , liền lập tức dừng động tác, sang một bên chút hoảng sợ, dám uống thêm một ngụm nào nữa.
Vừa nàng vui quá nên chút đắc ý quên hình, nhưng hôm nay phu nhân hình như nhiều chuyện lạ thường.
Khụ, vẻ quá kiểu cách !
“Sao vô dụng đến , một chút quy củ cũng . Cứ như là Tiêu gia hà khắc ngươi . Ta hà khắc ngươi ?”
Tiêu gia?
Tống Vãn Trân nhịn ngẩng đầu vị phụ nhân . Cả Thanh Viễn huyện còn mấy cái Tiêu gia nữa chứ.
Chỉ bộ trang phục của vị phụ nhân cũng nhà bình thường. Lẽ nào là Tiêu gia mà nàng đang nghĩ đến? Xem tuổi tác, chẳng lẽ là mẫu của Tiêu Mộc Trần?
Tống Vãn Trân dám khẳng định, cũng sẽ tùy tiện tiến lên chào hỏi, hơn nữa bộ dạng vị phụ nhân tiệm vẻ khinh thường.
Mấy chữ "cũng chỉ đến thế" nàng cũng thấy, cho nên dù vị thật sự là mẫu của Tiêu Mộc Trần, cũng lý do gì tiến lên chào hỏi, ngược còn khiến hai bên đều khó xử.
“Phu nhân đừng giận, nô tỳ dám nữa.”
“Tiêu gia nơi mèo ch.ó nào cũng thể bước . Ngươi là hầu của Tiêu gia , ngoài tuyệt đối mất thể diện của Tiêu gia .”
Tống Vãn Trân nhíu mày, lời của vị phu nhân cứ cảm giác ý tứ ám chỉ, cứ như là cố tình cho khác .
Nàng tuy đồng tình với cách vị phu nhân la mắng hầu mặt bao nhiêu , nhưng cũng thể hiểu những quy tắc nhiều của các gia đình quyền quý.
Muốn nhận một khoản lương cao dễ dàng, thể nha trong những gia đình như ai cũng .
Gặp chủ nhà khó tính tuy chịu nhiều tủi hờn, nhưng tiền công cao hơn hẳn những cô nương bên ngoài, tiền thưởng dịp lễ tết còn nhiều hơn cả tiền lương tháng.
Có thể một gia đình lớn như , cũng giống như một công ty , lương cao phúc lợi nhiều, ông chủ mắng vài câu cũng chẳng .
Tống Vãn Trân đưa mắt hiệu cho Lưu Tiểu Nga và Tống Đại Mộc lầu hai hãy việc của , đừng cứ chằm chằm bên đó. Mấy đều hiểu ý nàng, ai nấy tự lo việc của .
Nha nhỏ tuổi lớn, chỉ vài câu đỏ hoe mắt.
“Không để nước mắt rơi xuống, nếu ngươi ngoài còn tưởng Tiêu gia ức h.i.ế.p ngươi thế nào. Ta ức h.i.ế.p ngươi ?”
Nha nhỏ vội vàng cầu xin.
“Phu nhân từ ái thiện tâm, thông cảm cho chúng nô tỳ, thể ức h.i.ế.p nô tỳ. Là nô tỳ chí khí, lên mặt.”
Thấy tiểu nha đầu , sắc mặt vị Tiêu phu nhân mới dịu vài phần, lạnh lùng mở miệng .
“Thô tục bất kham!”
Vị phu nhân xong, cũng ý định rời , gọi thêm vài chiếc bánh mì đặt lên bàn.
Bà nếm thử, mà chỉ cẩn thận đ.á.n.h giá, đáy mắt đầy vẻ đồng tình.
“Gọi chủ tiệm của các ngươi đến đây, bổn phu nhân vài lời hỏi nàng .”
Tống Đại Mộc liền sang Tống Vãn Trân đang trong góc. Nàng tuy vẫn đang tính sổ, nhưng tai nhịn mà lắng bên .
Vị phu nhân gặp chủ tiệm, nàng liền thấy.
Nàng thở phào một , cong khóe môi, dường như khoảnh khắc hiểu rõ, những lời của vị phu nhân là cố ý cho ai .
Thì là cho nàng !
--- Đồ Cha Khốn Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Có Thèm -