Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 308: Kế hoạch giao hàng tận nơi ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:30:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai cuối cùng tạm thời chỉ định việc sản xuất mặt nạ và sữa dưỡng thể, tiên sẽ bày hai loại sản phẩm tiệm để bán thử xem .

 

“Không ngờ hôm nay thuận lợi đến , cứ tưởng Tống cô nương sẽ gặp , dù mấy hôm Tô Ninh còn đến phá rối ngày tiệm cô nương khai trương.”

 

Chuyện những khác trong Tô gia , nhưng Tô Niệm rõ. Hai ngày đó, Tô Ninh tát ngớt, nàng đoán việc Triệu Lập Hổ chắc chắn liên quan đến Tô Ninh.

 

“Sao thế, ngươi là ngươi, Tô Ninh là Tô Ninh, ngươi đừng nên tự so sánh với loại như Tô Ninh.”

 

Nghe Tống Vãn Trân , Tô Niệm vô cùng rạng rỡ.

 

“Ừm, Tô Ninh hiện giờ thành thật hơn nhiều. Phụ cho nàng ngoài gây sự, chỉ bắt nàng ở nhà cho ngoan, còn bảo mẫu tìm cho nàng một thành thật để gả nhanh chóng, cho nàng gây thêm sóng gió nào nữa.”

 

Sau khi Tô Niệm , Tống Vãn Trân tìm Thẩm Gia Phú. Chuyện thuê nhà vẫn nhờ Thẩm Gia Phú lo liệu, dù nhân mạch của ở trấn rộng, chỉ cần dò hỏi một chút là thể những viện t.ử nào đang cho thuê.

 

Tống Vãn Trân đến cửa tiệm Thẩm gia thì thấy tiếng Thẩm lão bản mắng mỏ vọng .

 

Thẩm Gia Phú khoanh tay dựa cửa, chỉ để lộ một cái lưng, ngữ khí vô cùng bất mãn mở lời.

 

“Con việc trong tiệm, cả ngày lải nhải, phiền c.h.ế.t .”

 

Thẩm lão bản ngữ khí bất đắc dĩ.

 

“Ngươi việc ở tiệm, mấy việc tìm cho ngươi vì ngươi ? Rốt cuộc ngươi gì?”

 

Thẩm Gia Phú dùng đầu đụng đụng khung cửa, bực bội mở miệng.

 

“Cái việc tìm cho con chính là bắt con ch.ó giữ cửa cho ? Con mới , nhiều ở trấn thấy con đó thì mất mặt lắm!”

 

“Keng!”

 

Không là vật gì ném tới, rơi ngay cạnh chân Thẩm Gia Phú.

 

“Ngươi cái cũng , cái cũng , ngươi cứ định ngày ngày sống như tên vô thế ? Ngươi cứ thế thì còn tìm vợ nữa ?”

 

Nghe Thẩm lão bản thật sự nổi giận, Thẩm Gia Phú chuẩn sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.

 

“Hai cha con đang gì thế , ngoài phố đều thấy tiếng hai cãi đó?”

 

Tống Vãn Trân đùa, nhưng vẫn khiến Thẩm Gia Phú giật phắt , hai gò má lập tức đỏ ửng như m.ô.n.g khỉ, e thẹn !

 

Nghe thấy tiếng Tống Vãn Trân, Thẩm lão bản vội vàng dẹp bỏ giận dữ, tươi bước .

 

“Ôi là Tống cô nương , mau . Gia môn bất hạnh để cô nương xem trò .”

 

Tống Vãn Trân bật , chuyện nhỏ nhặt thế mà cũng kéo đến "gia môn bất hạnh", nghiêm trọng đến .

 

“Gia Phú , chỉ là tìm công việc phù hợp với thôi. Thúc đừng như .”

 

Nghe Tống Vãn Trân khen mặt lão cha, Thẩm Gia Phú ngẩng cằm, liếc xéo lão cha một cái, mới là thứ vô .

 

“Hừ, bản tài cán gì mà tự . Cái , cái xong, cứ tưởng thể bay lên trời chắc.”

 

Tống Vãn Trân sang Thẩm Gia Phú.

 

“Gia Phú tìm một công việc ?”

 

Thẩm Gia Phú gật đầu, cũng xuống, vẻ mặt ủ dột sầu não. Hắn cũng tìm một việc t.ử tế để , nhưng thực sự tìm việc nào thích hợp.

 

“Gia Phú cưỡi ngựa ? Có thích công việc cưỡi ngựa ?”

 

Thẩm Gia Phú đang vẻ mặt phiền muộn bỗng nhiên mắt sáng rỡ, cưỡi ngựa mà cũng tính là việc ? Đó chẳng là chơi đùa ?

 

Thẩm Gia Phú vốn là một võ công, cưỡi ngựa đối với chỉ là chuyện vặt vãnh.

 

“Còn chuyện thế ? Cưỡi ngựa chứ, việc gì khó ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-308-ke-hoach-giao-hang-tan-noi.html.]

“Vậy Gia Phú cân nhắc đến tiệm bánh ngọt của để giao hàng ? Mỗi ngày cưỡi ngựa đưa bánh ngọt đến cho những khách hàng ở xa một chút, chủ yếu là khu vực huyện thành.”

 

Thẩm Gia Phú nét mặt vui mừng, đột ngột phắt dậy.

 

“Được chứ, quá ! Ta thích công việc như , đừng để cứ mãi ở một chỗ.”

 

Thấy con trai lăng xăng như khỉ, Thẩm lão bản tức giận nhíu mày.

 

“Ngươi bất trọng như , cho tiền cũng dùng, Tống cô nương thể giao việc quan trọng như thế cho ngươi ?”

 

Thẩm Gia Phú , vội vàng ngoan ngoãn xuống.

 

“Ta nhất định sẽ việc thật , đảm bảo sẽ đưa từng phần bánh ngọt đến tay khách hàng một cách an nhất.”

 

“Hừ, thật sự sợ cái tên đáng tin cậy như ngươi sẽ nửa đường ăn vụng bánh ngọt mất.”

 

Thẩm Gia Phú cạn lời lão cha , đó chắp tay bộ cầu xin, lão cha thể đừng vạch trần con nữa .

 

Tống Vãn Trân thấy sự tương tác giữa hai cha con, nhịn bật .

 

“Gia Phú còn chẳng hỏi một ngày bao nhiêu tiền công mà sảng khoái đồng ý như .”

 

Thẩm gia tự mở tiệm, tuy là buôn bán lớn nhưng cũng thiếu chút bạc đó. Thẩm Gia Phú ngoài việc cũng kiếm bao nhiêu bạc.

 

, Thẩm Gia Phú thật sự nghĩ đến chuyện hỏi tiền công.

 

“Công việc giao hàng tận nơi mới bắt đầu lẽ nhiều đơn, cũng bận rộn đến . Tiền công sẽ tính năm mươi văn một ngày. Nếu đơn hàng ngày càng nhiều, sẽ dựa khối lượng công việc của ngươi mà tăng thêm tiền công.”

 

Một ngày năm mươi văn thì còn gì để nữa, hai ngày cái công việc gác cổng, cả ngày mới ba mươi văn. Ấy mà lão cha còn là nhờ quen giúp đỡ mới cho đó.

 

“Không cần tăng , tiền công đủ cao . Nếu , cô nương cứ bớt một chút, thế nhiều quá .”

 

“Đây là một công việc nhẹ nhàng, công việc xứng đáng với tiền công đó, hề nhiều chút nào. Nếu Gia Phú cảm thấy , thì hai ngày nữa thể đến tiệm báo danh .”

 

Thẩm Gia Phú tự nhiên ý kiến gì, cảm thấy thể bắt đầu việc bất cứ lúc nào.

 

Thẩm lão bản vô cùng kích động, ngờ Tống Vãn Trân giúp một nữa, nhất quyết giữ Tống Vãn Trân ở nhà dùng bữa.

 

Tống Vãn Trân vội vàng từ chối, chuyện thuê viện t.ử với Thẩm Gia Phú. Thẩm Gia Phú xong lập tức vỗ n.g.ự.c cứ giao cho lo liệu.

 

Nói xong chuyện thuê viện tử, Tống Vãn Trân liền rời khỏi Thẩm gia.

 

Giờ tìm giao hàng, thì sắp xếp chuyện ngựa. Đi thêm một chuyến đến chợ ngựa để chốt việc thuê ngựa, thì chuyện giao hàng tận nơi sẽ quyết định.

 

Tống Vãn Trân về tiệm mà thẳng đến chợ ngựa trong trấn. Nàng đến đây một , quen đường quen lối nên Tống Vãn Trân liền tìm thẳng đến nhà bán ngựa .

 

Ông chủ chợ ngựa thấy Tống Vãn Trân đến, lập tức nhiệt tình đón tiếp.

 

“Ây da, là Tống cô nương! Ta vẫn luôn chờ mong cô nương đó, cuối cùng cũng đợi cô nương .”

 

Từ khi Tống Vãn Trân chuyện thuê ngựa, vẫn luôn nghĩ đến việc . Giờ đây việc ăn thật sự khó khăn, chỉ cần là chuyện thể kiếm chút bạc là đều để tâm.

 

“Thúc còn nhớ chuyện thuê ngựa mà bàn với thúc đây chứ?”

 

“Nhớ chứ, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ! Ta vẫn đang chờ Tống cô nương đến bàn chuyện đây.”

 

Tống Vãn Trân tiên suy nghĩ của , ban đầu đơn hàng nhiều, nàng tạm thời chỉ tìm một Thẩm Gia Phú, thì chỉ cần thuê một con ngựa là đủ.

 

Đến , nếu đơn hàng tăng thêm, lượng nhân viên và ngựa thuê tương ứng cũng sẽ tăng lên.

 

Mèo con Kute

“Được, , đều theo Tống cô nương. Tống lão bản đáng tin cậy , ngựa ở đây cô nương cứ tùy ý chọn, dùng con nào cũng .”

 

Về khoản chọn ngựa thì Thẩm Gia Phú chắc chắn là thạo việc. Vì , chuyện giao hàng , nàng định sẽ giao cho Thẩm Gia Phú quyền xử lý, nàng sẽ quản nữa.

 

--- Tra cha bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...