Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 301: - Cái gì, đều chuyển đến trấn sao? ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vãn Trân vốn định mua một cái viện t.ử ở trấn, nhưng nghĩ nghĩ , nàng vẫn cảm thấy điều kiện ở trấn quá kém.
Các tiệm ở huyện thành nhất định mở, nếu mua nhà thì bằng tích góp bạc, ở huyện thành mua một cái đại viện t.ử đàng hoàng, t.ử tế.
Bởi ở trấn chi bằng thuê một cái trạch viện, nhất là nhiều phòng một chút, đón cả ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ sang đây, như sẽ tiện cho hai cữu mẫu thể chăm sóc họ, thể chăm sóc hai đứa trẻ học hành.
"Cái gì, con chúng đều chuyển đến trấn ?"
Tống Vãn Trân gật đầu.
"Linh Đang và Nhị Mộc nếu sách thì cần chăm sóc, ăn uống ngủ nghỉ thể thiếu . Nếu Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu đều đến, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ sẽ thành lão nhân cô quả mất, bởi nhất là để họ cùng chuyển đến trấn. Điều kiện ở đây chẳng hơn trong thôn nhiều ?"
Phùng thị tuy kinh ngạc, nhưng trong lòng chút hưng phấn, điều kiện ở trấn đương nhiên là hơn trong thôn nhiều, ai mà chẳng đến trấn sinh sống, A Tú năm xưa chẳng vì gả trấn mới bỏ Tôn Bằng đó .
"Đến trấn thì thuê viện t.ử mà ở, tốn nhiều bạc đúng ?"
"Tiền thuê viện t.ử các ngươi cần lo, cái đến lúc đó sẽ chi từ sổ sách của tiệm cho các ngươi, coi như là phúc lợi nhân viên."
"A?"
Phùng thị kinh ngạc trong chốc lát, còn chuyện như thế , thì nàng thật sự chút ngượng ngùng .
"Thế cho lắm, thể để con chi bạc chứ?"
Phùng thị ngoài miệng khách sáo một chút, nhưng trong lòng sớm nở hoa .
"Đại cữu và Nhị cữu đều là lão nhân viên 'thơm tho' ( giá trị), ngày thường bọn họ việc nhiều nhất, đãi ngộ là điều đương nhiên.
Hơn nữa đợi đến khi các ngươi đến trấn, còn sắp xếp cho Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu một phần việc nữa."
Phùng thị còn việc cho bọn họ liền càng thêm tinh thần, nàng sợ việc, nếu thật sự chạy đến trấn mà chẳng gì, nàng và thê t.ử lão Nhị chỉ hầu hạ già và trẻ nhỏ, thì quá nhàn rỗi , nàng thật sự thể yên.
"Trong tiệm vẫn còn thiếu một quét dọn và nấu cơm, vẫn tìm thích hợp, đến lúc đó Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu sẽ luân phiên công việc , mỗi một ngày, thì phụ trách ở nhà chăm sóc già và trẻ nhỏ, thì giống như Đại cữu và Nhị cữu bọn họ, một ngày tám mươi văn."
Lời , Phùng thị kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
"Ôi cha ơi, lão nương của ơi, cũng thể kiếm tám mươi văn một ngày ?"
Thấy Phùng thị dáng vẻ đó, mấy trong phòng đều hì hì rộ lên.
"Đại cữu mẫu thể kiếm tám mươi văn một ngày chứ, phụ nữ cũng thể gánh vác nửa bầu trời mà, các ngươi ngày thường chăm sóc già và trẻ nhỏ dễ dàng, đừng tưởng nữ nhân thì bằng nam nhân."
Nghe Tống Vãn Trân , Phùng thị liên tục gật đầu.
" đúng đúng, chúng những lão nương ở nhà dễ dàng, chăm sóc già, chăm sóc trẻ nhỏ, đốn củi ruộng, cho gia súc ăn, đó là một khắc cũng rảnh rỗi. Nam nhân nào kiếm bạc về thì còn đỡ, những kẻ kiếm bạc về nhà còn lải nhải mắng mỏ, cứ như đại gia chờ hầu hạ ."
Phùng thị liếc Tôn Trường Thiết một cái, khiến Tôn Trường Thiết rùng một cái.
"Nàng gì, đây cũng lải nhải mắng mỏ chờ nàng hầu hạ chứ?"
"Có, quả thật đó, Đại bá nhớ nào đó , những kiếm bạc còn ngã một cú bên ngoài, về nhà liền trút hết giận lên Đại bá mẫu, cuối cùng nãi nãi hai cái tát cho ngoan ngoãn đó."
Bị Tôn Đại Mộc vạch trần, Tôn Trường Thiết lập tức hổ đến mức giấu mặt .
"Này, thằng nhóc thối , ngươi nam nhân hả, giúp nữ nhân?"
Mấy trong nhà lập tức ha ha lớn.
"Đại Mộc sai chỗ nào chứ, ngươi Đại Mộc gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-301-cai-gi-deu-chuyen-den-tran-sao.html.]
Phùng thị xong còn giả vờ chắn Đại Mộc lưng che chở, dọa Tôn Trường Thiết dám trừng mắt, chỉ hì hì rộ lên.
"Ôi chao, đây chẳng là thực sự kiếm bạc, trong lòng giận vội, khó tránh khỏi sinh chút cáu kỉnh , dám nữa ."
Phùng thị cũng nữa, vợ chồng hai một tiếng.
Vợ chồng nghèo trăm sự bi ai, những ngày tháng đây quá đỗi khổ sở, kiếm bạc, ăn ngon uống lành, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng bực bội, bất luận là nam nhân ngoài việc nữ nhân ở nhà chăm sóc gia đình đều dễ dàng.
Ăn tối xong, Tôn Trường Thiết liền đ.á.n.h xe ngựa đưa Phùng thị về Tôn Gia Trang, xe ngựa chạy nhanh, về về cũng chẳng tốn bao lâu.
Phùng thị vẫn là đầu tiên xe ngựa, ngờ tốc độ của xe ngựa nhanh đến , đủ đến Tôn Gia Trang.
Người nhà họ Tôn thấy động tĩnh liền đón, thấy cỗ xe ngựa lớn liền kinh ngạc thôi, Tôn Linh Đang lập tức đòi lên xe ngựa để Tôn Trường Thiết kéo nàng dạo một vòng.
"Hôm nay quá muộn , trời cũng tối đen , đợi vài hôm nữa các ngươi đến trấn, sẽ kéo các ngươi dạo cho ."
Vừa xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Linh Đang liền xụ xuống, nhưng sắp đến trấn, nàng lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
"Đến trấn ? Cha đưa chúng con đến trấn ?"
Tôn Trường Thiết buộc xong xe ngựa liền nhà.
" , vài ngày nữa các ngươi sẽ chuyển đến trấn, cả ông bà nội của các ngươi nữa."
Tôn lão đầu suýt chút nữa đ.á.n.h rơi tẩu t.h.u.ố.c tay xuống đất.
"Cái gì, đến trấn ?"
Tôn lão thái cũng đầy vẻ kinh ngạc.
“Chúng lên trấn gì?”
Tôn Trường Thiết và Phùng Thị kể ý định của Tống Vãn Trân một lượt, là vì chuyện học hành của con trẻ, hai ông bà già thì phản đối chuyện để con trẻ và con dâu lên trấn.
Tôn lão thái chau mày, bà thực sự chút yên tâm chuyện nhà cửa.
“Lên trấn , đàn gà vịt ở nhà thì ? Vả , nếu chúng cũng theo lên thì chi tiêu sẽ lớn lắm. Dù chúng cũng già đến mức , hai ông bà già chúng cứ ở thôn .
Các con cứ dăm ba bữa về thăm một là . Giờ đây cuộc sống cũng còn khó khăn như nữa, chúng mua thứ gì thì cứ đưa ít bạc nhờ mấy thanh niên trẻ trong thôn mang về là .”
Tôn lão đầu quấn một điếu t.h.u.ố.c lá sợi tẩu, rít hai mà gì.
Tôn lão thái xong cứ ngỡ Tôn lão đầu sẽ cùng suy nghĩ với , bèn đầu Tôn lão đầu, đợi ông đưa quyết định.
Tôn lão đầu rít một thuốc, mặt chợt nở một nụ chất phác.
Mèo con Kute
“Đi chứ, ? Ở thôn khổ cả nửa đời , còn sống mấy năm nữa ? Con cái lòng hiếu thảo , chúng cứ thôi. Vả , chúng cũng thể giúp trông nom con trẻ, để cho hai nàng dâu cũng thời gian rảnh rỗi giúp đỡ tiệm bánh nhiều hơn.”
Tôn lão thái thật sự ngờ Tôn lão đầu nghĩ như . Lão già ở thôn cả đời , sắp xuống lỗ mà dã tâm vẫn nhỏ chút nào.
“Ôi chao, ông già vẻ bản lĩnh , đàn gà vịt ở nhà, công việc đồng áng thì ?”
“Mẹ , cha đúng đó, cứ yên tâm cùng chúng con, gà vịt ăn thì ăn, ăn thì mang lên trấn, trấn là nuôi . Việc đồng áng thì cứ đợi đến mùa xuân cày cấy, mùa thu thu hoạch thì về bận rộn hai ngày là , cần ngày nào cũng trông nom.”
Một ngày tám mươi văn, ai còn trồng trọt nữa? Ai trồng thì cứ trồng , Phùng Thị chỉ thấy việc đồng áng quá đủ .
--- Cha tiện bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt, ngươi đừng thèm -