Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 300: Ngươi nghĩ quẩn, nàng cũng sẽ không nghĩ quẩn. ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

đó, bạc để nãi nãi ngươi nhận , ngươi chạy đến đây lóc cái gì.”

 

A Tú dậy cúi đầu, dường như lấy hết dũng khí mới mở lời.

 

“Năm mươi lượng bạc đó Vượng đ.á.n.h bạc thua hết , nhà chúng con bạc để trả nữa.”

 

Năm mươi lượng bạc đó, mất là mất, Tôn Trưởng Thiết mấy xong cũng đầy kinh ngạc.

 

“Thật là nghiệp chướng! Cờ bạc đúng là hại , bách tính thường dân chúng ngàn vạn đừng dính dáng đến thứ đó.”

 

đó!”

 

Mấy bà lão lúc thấy A Tú chút đáng thương, đây là chính nãi nãi và ruột thịt của hãm hại .

 

mà bạc của ngươi mất ngươi đến tìm Tôn Bằng cũng vô dụng thôi, Tôn Bằng cũng thể ngươi trả bạc , dựa chứ!”

 

đó, Tôn Bằng nợ ngươi!”

 

Bị mấy bà lão như , A Tú càng cúi đầu thấp hơn.

 

Nàng nếu Tôn Bằng hòa giải với nàng, nàng thật sự mặt mũi nào mà hỏi Tôn Bằng xin bạc , nhưng hiện giờ nàng thật sự nghĩ cách nào khác.

 

“Tôn Bằng, giúp mượn bạc , nhất định sẽ tìm cách trả cho nhanh nhất thể.”

 

A Tú dứt lời, Tống Vãn Trân khỏi cong lên một nụ lạnh.

 

Cô nương ngày hôm nay cũng đều do tự nàng gây , chẳng đáng thương hại. Thế mà nàng còn chạy đến chỗ Tôn Bằng đòi bạc, quả thực khiến thể khâm phục độ dày mặt của nàng , hổ danh là cháu gái Hoa Bà Tử.

 

Song Tống Vãn Trân hề lo lắng Tôn Bằng sẽ mềm lòng, đừng nhiều bạc như , cho dù , cũng sẽ cho nàng vay.

 

Trước đó, Tôn Bằng còn từng phiền muộn vì A Tú tin lời , cuối cùng nhảy hố lửa. khi nàng với Tôn Bằng rằng nhân chi hữu mệnh, những chuyện chỉ cần lương tâm thanh thản là đủ.

 

Tôn Bằng liền còn vướng bận nữa.

 

Đứa trẻ tuy khờ khạo, nhưng lời khuyên!

 

Phùng thị thấy A Tú vô liêm sỉ đến , còn thật sự mở lời hỏi Tôn Bằng vay bạc, khỏi cất tiếng, nhưng Tống Vãn Trân kéo .

 

Nếu Phùng thị mắng mỏ hữu dụng, thì A Tú sớm mắng chạy , chuyện bọn họ A Tú chặn ở đây.

 

"Xin , giúp nàng."

 

Đón lấy ánh mắt đầy mong đợi của A Tú, Tôn Bằng thẳng thừng từ chối. A Tú lảo đảo một bước, suýt chút nữa ngã khuỵu, cả trông vẻ vô cùng chật vật.

 

Tôn Bằng thậm chí chút do dự mà từ chối nàng , ngay cả một lời giải thích cũng chẳng .

 

"Được, lắm, Tôn Bằng ngươi thật nhẫn tâm, ngươi c.h.ế.t ?"

 

A Tú mặt lộ một nụ lạnh tuyệt tình, đột nhiên chạy về phía đầu thôn, hề đầu .

 

Thấy A Tú chạy , mặt Tôn Bằng cuối cùng cũng lộ vài phần lo lắng, tiến lên một bước như mở lời, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.

 

Phùng thị vốn hài lòng với biểu hiện của , nhưng thấy lúc dường như mở lời, khỏi tiến lên vỗ bốp một cái lưng .

 

"Ngươi ?"

 

Tôn Bằng ăn một cái tát, đầu lão nương của vội vàng giải thích.

 

"Ta chỉ sợ nàng nghĩ quẩn, ý gì khác."

 

Phùng thị hừ lạnh một tiếng.

 

"Ngươi nghĩ quẩn, nàng cũng sẽ nghĩ quẩn ."

 

Tống Vãn Trân khỏi giơ ngón cái lên với Phùng thị, Đại cữu mẫu của nàng giờ thấu A Tú , cô nương trắng chính là một kẻ ích kỷ, là phiên bản của Hoa Bà Tử.

 

Quả thật, khác nghĩ quẩn, nàng cũng sẽ nghĩ quẩn!

 

May mà Trần Kế Bảo xuất hiện, bằng lão Tôn gia mà cưới nàng về thì sẽ chẳng ngày nào yên .

 

Thấy A Tú rời , mới về nhà. Phùng thị một mặt kéo Tống Vãn Trân hỏi thăm tình hình của Xuân Nhi, một mặt mỉm với Xuân Nhi, Xuân Nhi cũng một mặt mỉm với bà, một mặt đầu nháy mắt hiệu Thẩm Gia Phú.

 

Thẩm Gia Phú phát hiện bầu khí kỳ lạ giữa hai , chỉ một mực kéo Đại Bằng chuyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-300-nguoi-nghi-quan-nang-cung-se-khong-nghi-quan.html.]

"Nam nhi đại trượng phu lo gì vợ, loại nữ nhân sớm nắng chiều mưa như thế ngàn vạn thể lấy."

 

Tôn Trường Thiết ngờ thê t.ử đến, cứ lẽo đẽo theo nàng, trò chuyện đôi câu, nhưng thê t.ử chẳng thèm để ý , chỉ quan tâm đến chuyện của nhi tử.

 

Mãi đến khi đến cửa nhà, mới hừ mạnh một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của .

 

Phùng thị lúc mới để ý đến lão gia nhà , trong tiệm hưởng phúc , chẳng gió thổi mưa dầm, cả trông trắng trẻo hơn hẳn, chỉ là cái mặt giận dỗi còn õng ẹo hơn .

 

Tống Vãn Trân vội vàng thức thời việc khác, để Phùng thị và Tôn Trường Thiết chuyện riêng.

 

Phùng thị nhịn lén lút bật thành tiếng, trách yêu mở lời.

 

"Trước mặt lũ trẻ con, ngươi hả, cứ như một tên tiểu t.ử lông bông."

 

"Hì hì~"

 

Tôn Trường Thiết hì hì hai tiếng, ngó nghiêng bốn phía, đó từ trong túi áo lôi một mảnh vải đỏ, cầm lấy tay Phùng thị, vỗ mảnh vải đỏ tay nàng.

 

"Nè, vốn dĩ định khi về sẽ đưa cho nàng, nhưng lỡ nàng đến thì cứ mang về !"

 

Phùng thị ngẩn mảnh vải đỏ trong lòng bàn tay, kinh ngạc Tôn Trường Thiết.

 

"Cái gì , cứ thế mang về ư."

 

Phùng thị , lườm Tôn Trường Thiết một cái chút nóng lòng vạch tấm vải đỏ đang bao bọc .

 

Kế đó, hai mắt Phùng thị chợt mở to, đôi mắt lấp lánh rưng rưng lệ.

 

Mảnh vải đỏ bao bọc bên trong hóa là một chiếc vòng bạc, một chiếc vòng bạc trắng sáng loáng.

 

Phùng thị lấy một tay che miệng, ngẩng đầu Tôn Trường Thiết, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

"Ngươi... ngươi xem ngươi tiêu bạc gì chứ?"

 

Giọng nàng nghẹn ngào nhưng thể kìm nén sự xúc động trong ngữ khí, nàng còn từng dám nghĩ kiếp thể đeo vòng bạc.

 

"Hì, chỉ là một chiếc vòng bạc thôi mà, giờ chúng còn thiếu chút bạc nữa. Ta kiếm bạc chẳng là để tiêu cho thê t.ử ?"

 

Phùng thị lau nước mắt, đắc ý đưa chiếc vòng tay Tôn Trường Thiết, chút ngượng ngùng mặt sang một bên.

 

"Ngươi đeo cho ."

 

Tôn Trường Thiết lúc là thật sự đỏ mặt, chẳng nàng còn chê mặt lũ trẻ con mà như một tên tiểu t.ử lông bông , giờ nàng chẳng cũng vặn vẹo như một cô nương xuất giá đó .

 

Tôn Trường Thiết trong lòng tuy thầm oán, nhưng vẫn cầm chiếc vòng đeo tay thê tử.

 

Phùng thị hì hì ngắm nghía một lượt, đột nhiên nhớ điều gì đó.

 

"Lão Nhị mua cho ?"

 

Nàng cảm thấy đeo chiếc vòng bạc quả thực quá chói mắt, đến lúc đó Tào thị , trong lòng nàng chắc chắn sẽ thoải mái.

 

Tôn Trường Thiết gãi gãi đầu.

 

"Lão Nhị cũng mua , đều mua những thứ tương tự, chúng hai bàn bạc cùng mua."

 

Phùng thị bĩu môi.

 

"Ta bảo mà, ngươi lòng như chứ, chắc chắn là Nhị mua cho , ngươi mới nghĩ đến việc mua cho đúng !"

 

Tôn Trường Thiết "..."

 

"Rõ ràng là nghĩ đến mua cho nàng, lão Nhị mới mua theo, còn thương thê t.ử hơn nhiều, về còn mua vải hoa cho nàng, nàng quên ?"

 

"Hừ, coi như ngươi còn lương tâm."

 

Phùng thị xong mới đắc ý nhà cùng Tôn Xảo Vân và Tống Vãn Trân chuyện.

 

Vừa Đại cữu mẫu đến, Tống Vãn Trân liền định với bà về kế hoạch học hành của mấy đứa trẻ.

 

Nhị Mộc và Linh Đang nếu đến trấn sách, thì cần chăm sóc, ăn uống ngủ nghỉ thể thiếu , còn tìm một chỗ ở tại trấn.

Mèo con Kute

 

--- Cha cặn bã vứt bỏ thê t.ử con cái? Chúng ăn thịt, ngươi đừng thèm khát -

 

 

 

Loading...