Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 30: Mua bánh bao nhân thịt ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:15:00
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời Tưởng Ngọc Lương kịp dứt nghẹn trong cổ họng. Hắn mặt đỏ bừng, tức giận dậy, khi đến cửa chỉ thể thấy bóng lưng những xe bò từ xa.
“Đây là con nha đầu từ mà vô lễ như thế, mới tin nó năm mươi lạng bạc đó , chẳng qua là cố tỏ cứng rắn thôi.”
Tiêu Mộc Trần khẽ mỉm lắc đầu, ánh mắt Tưởng Ngọc Lương mang theo vài phần trêu chọc.
“Cho dù là cố tỏ cứng rắn, đối với một cô bé mà , thể như cũng đáng để khác nể phục vài phần.”
Nói xong, Tiêu Mộc Trần chỉ cảm thấy sức lực trong hồi phục ít, phương pháp của cô bé quả thật hữu dụng. Chỉ là điều khiến tò mò là, bình thường để duy trì việc ăn trong nhà, khắp nam bắc, qua ít nơi, cũng hiếm khi thấy thứ gọi là hồ đản , càng đừng đến cách giải độc.
Mà tiểu nha đầu dường như cực kỳ hiểu rõ về loại vật , đặc biệt là cuối cùng nàng còn mang cả đống hồ đản nảy mầm đó về. Rõ ràng độc, nàng mang những thứ đó về gì? Không để ăn, chẳng lẽ là để trồng?
Tiêu Mộc Trần và Tưởng Ngọc Lương vì uống khá nhiều nước nên nhà xí vài lượt ở tửu lầu Bảo Thiên, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều mới chào tạm biệt Triệu lão bản.
Hai cũng gây khó dễ gì cho Triệu lão bản nữa, còn hỏi thăm vài câu về Tống Vãn Trân mới rời .
Sau khi tiễn Tiêu Mộc Trần và Tưởng Ngọc Lương, Triệu lão bản mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay suýt nữa thì gây họa lớn, chuyện mà tới nha môn, tửu lầu Bảo Thiên của bọn họ cũng chẳng lý, e là chỉ đơn giản là bồi thường bạc thôi .
“Sau vị Tống cô nương đó tới đưa đồ gì, các ngươi cứ tiếp đãi thật chu đáo!”
“Dạ, tiểu nhân rõ ạ~”
Mấy tiểu nhị cũng khâm phục Tống Vãn Trân, chỉ thấy nàng tính tình , bộ tịch, chuyện sảng khoái, dễ gần.
Điểm quan trọng nhất là một chút cũng tham tài, năm mươi lạng bạc bày mặt thể bình thản từ chối như thế. Nếu là bọn họ thì tuyệt đối , cái thời thể như thật sự nhiều, chính vì bọn họ , nên mới thấy hiếm !
Trên xe bò, Tôn Trường Thiết vẫn còn bực tức dáng vẻ châm chọc của Tưởng Ngọc Lương lúc nãy, đ.á.n.h xe lẩm bẩm mắng mỏ.
“Có gì đáng kiêu ngạo , chẳng chỉ là năm mươi lạng bạc thôi , từng thấy bạc lớn mà!”
Mèo con Kute
Tôn Trường Thiết xong dường như hồi tưởng giá năm mươi lạng, mặt chút ngượng ngùng, thật sự từng thấy nhiều bạc đến thế cùng một lúc, đó là năm mươi lạng đó!
“Đại cữu trong lòng trách nhận bạc ?”
Tôn Trường Thiết vô tư xua tay.
“Sao trách, chúng cũng gì to tát, nhận nhiều bạc như vốn dĩ hợp. Hơn nữa, cháu thấy cái bộ mặt của Tưởng công t.ử đó , đừng là năm mươi lạng, dù là năm trăm lạng cũng cần.”
Tống Vãn Trân mỉm gật đầu, khỏi đ.á.n.h giá nhân phẩm của vị đại cữu cao hơn một bậc, mặc dù khi đến năm trăm lạng thì ngữ khí rõ ràng chút chột .
nếu là năm trăm lạng thì nàng thật sự chút kiềm chế đó!
Hai sáng sớm ăn gì, lúc quả thật đói, Tôn Trường Thiết đề nghị mua hai cái bánh bao chay lót , nhưng khi ngang qua hàng bánh bao nhân thịt, mùi thơm lừng của bánh bao gần như móc hết giun sán trong bụng hai .
“Đại cữu, chúng ăn bánh bao chay nữa, ăn bánh bao nhân thịt !”
Tôn Trường Thiết chút do dự, bánh bao chay ba cái một văn tiền, nhưng bánh bao nhân thịt thì đắt hơn nhiều.
Thế nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Tống Vãn Trân, liền nỡ từ chối, hơn nữa nha đầu từ hôm qua thèm thịt , một con heo rừng lớn như , ngờ Triệu lão bản giữ hết.
“Lão bản, cho hai cái bánh bao nhân thịt~”
Xuống xe bò, Tôn Trường Thiết hào phóng lên tiếng.
“Ài, thôi~ Bánh bao nhân thịt hai văn một cái.”
Tôn Trường Thiết lấy bốn văn tiền đưa cho lão bản bán bánh bao, nhận lấy hai cái bánh bao nhân thịt đưa tay Tống Vãn Trân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-30-mua-banh-bao-nhan-thit.html.]
“Mau ăn khi còn nóng !”
Nhìn hai cái bánh bao nhân thịt mà Tôn Trường Thiết đưa tới, Tống Vãn Trân ngây một thoáng, chỉ mua hai cái đều cho nàng ?
“Đại cữu ăn ?”
Chiếc bánh bao nhân thịt tay trắng mềm, còn bốc nóng hổi, mùi thịt thơm nồng nàn cứ từng đợt xông mũi, bụng lúc cũng chịu thua mà phát từng tràng tiếng ùng ục. Tôn Trường Thiết kìm lén nuốt nước bọt, cẩn thận lắm mới phát tiếng nuốt thô thiển đó.
“Đại cữu thích ăn bánh bao nhân thịt, đại cữu thích ăn bánh bao chay, lát nữa ngang qua tiệm bánh bao chay sẽ mua hai cái.”
Tôn Trường Thiết đưa bánh bao về phía Tống Vãn Trân, bảo nàng mau nhận lấy.
Tống Vãn Trân xua tay, trực tiếp nhảy xuống xe bò với lão bản tiệm bánh bao.
“Lão bản, cho thêm sáu cái bánh bao nhân thịt nữa.”
“A~, nhiều quá, nhiều quá, cần nhiều đến thế .”
Tôn Trường Thiết vội vàng xua tay với lão bản tiệm bánh bao, vị lão bản đó nhất thời cũng nên lấy .
“Lão bản, cứ mạnh dạn gói , chúng bán một con heo rừng, nhiều bạc.”
Nghe Tống Vãn Trân , lão bản cũng do dự nữa mà bắt đầu gói bánh bao nhân thịt.
“Tam nha đầu, bạc thể tiêu như , ba con cháu còn cần dùng bạc đó.”
Mặc dù hôm nay bán heo rừng hơn bảy lạng bạc, nhưng cơ hội bắt heo rừng như thế mấy năm cũng khó gặp một . Bình thường ngoài chút hoa màu trong ruộng, ba con bọn họ khó mà thêm thu nhập.
Số bạc bán heo rừng , Tôn Trường Thiết một phân cũng tính lấy, y nghĩ bạc đều là do Tống Vãn Trân kiếm .
"Đại cữu, ăn no mới sức mà suy nghĩ, mà việc, mà kiếm bạc. Lúc no, trong đầu cũng chỉ ý nghĩ ăn một bữa no bụng, lẽ nào sống đời chỉ vì một bữa no ?"
Tôn Trường Thiết gãi gãi đầu, dường như cảm thấy lời tam nha đầu lý.
"Ôi chao, nha đầu chuyện quả là lý lẽ sâu sắc, lắm. Ăn no mới sức mà xa hơn, chứ bụng đói thì chỉ lo cái mắt thôi."
Chủ quán bánh bao đại khái là một nam nhân trung niên chừng ba mươi tuổi, vì lý do ăn buôn bán nên mặt y luôn nở nụ , khi chuyện cũng xởi lởi, trông vẻ tính tình .
Tôn Trường Thiết đại khái thể hiểu ý của Tống Vãn Trân, nhưng khi chủ quán bánh bao giải thích, y liền thông suốt hẳn. Nghe khen ngợi Tống Vãn Trân, y hì hì, vẻ mặt đầy tự hào.
"Ôi chao, đây là cháu gái . Con bé hiểu nhiều lắm, nãy ở Bảo Thiên tửu lâu còn giải độc gì đó cho đó."
Chủ quán bánh bao chuyện ở Bảo Thiên tửu lâu liền lập tức phấn chấn hẳn lên. Tuy y vẫn luôn bán bánh bao, nhưng nãy y ít từ bên đó qua mua bánh bao nhắc đến chuyện Bảo Thiên tửu lâu.
"Ồ, vị tiểu cô nương lợi hại mà bọn họ chính là cháu gái ngài đó ư!"
"Chứ còn gì nữa ~"
Tôn Trường Thiết trề cằm , vẻ mặt càng thêm tự hào. Nếu sợ ảnh hưởng đến việc ăn của quán bánh bao , y kể một lượt những sự tích vẻ vang của Tống Vãn Trân trong mấy ngày qua.
Tống Vãn Trân nhận lấy bánh bao nhân thịt, ngửi ngửi, quả thật hương thơm nồng đậm, nhưng so với mùi thơm của những chiếc bánh bao mà các quán bánh bao bây giờ bán thì dường như vẫn kém hơn một chút.
Trong lúc nàng cầm bánh bao quan sát, chủ quán bánh bao đang chằm chằm nàng, dường như từ trong ánh mắt nàng, y thấy chút thất vọng đối với chiếc bánh bao .
--- Tra phụ vứt bỏ vợ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -