Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 295: Năm mươi lượng bạc thua sạch ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vượng ca xong, vẻ mặt van xin bà Hoa.

 

“Nãi mau lấy bạc , nếu cháu bên thật sự khó ăn lắm!”

 

Bà Hoa mấy tên du côn đến tận cửa hề sợ hãi, bà chống hông bước vài bước chắn mặt đại tôn của .

 

“Các ngươi dám đụng một ngón tay của đại tôn thử xem.”

 

Bà Hoa với khuôn mặt đầy nếp nhăn, bà cũng là bất chấp lý lẽ gần nửa đời , giở trò ngang ngược thì bà thành thạo.

 

Muốn bạc thì cho, nhưng các ngươi cũng đừng hòng đụng cháu trai .

 

“Ha ha ha, thật là dọa c.h.ế.t !”

 

“Lão thái thái đây là sống đủ , lấy cái mạng già để giải quyết chuyện cho cháu .”

 

Mấy tên du côn nhạo một trận, căn bản coi một bà lão sắp xuống mồ gì, họ chạy xa như để đòi nợ, nếu cứ thế dễ dàng dọa bỏ chạy thì chẳng thành trò .

 

Nghe tiếng nhạo của mấy tên du côn, khuôn mặt già nua như vỏ cây của bà Hoa tức đến run rẩy.

 

Những ông bà già sống đến tuổi thường kiêng kỵ nhất là cái c.h.ế.t, ngay cả khi con cháu một chút vải trắng quần áo thì trong lòng họ cũng khó chịu, chỉ cảm thấy phạm húy, huống hồ chi là trực tiếp những lời đó mặt.

 

Bà Hoa nhặt cây chổi dùng để đ.á.n.h A Tú lên, vung về phía mấy , nhưng những đó là du côn đơn giản, mấy tên trong sòng bạc ai là kẻ cùng hung cực ác, thấy đối phương tay thì hề nương tình.

 

Bà Hoa còn chạm thì một giật lấy cây chổi, bà Hoa loạng choạng cả ngã nhào về phía .

 

Đầu đập thẳng bức tường đất phía .

 

“Ái chà!”

 

Bà Hoa kêu t.h.ả.m một tiếng, chỉ cảm thấy trán nóng rát, đưa tay sờ vết thương thì thấy dính dáp, chảy ít máu.

 

A Tú cũng sợ hãi, vội vàng đỡ bà Hoa dậy.

 

“Nãi, bà chứ?”

 

Bà Hoa dù lớn tiếng đến mấy thì dù cũng già , chịu nổi cú ngã , lúc bà cũng thực sự sợ hãi, những là đùa giỡn, họ thật sự sẽ động tay động chân.

 

Một nam nhân cao lớn, hình chút vạm vỡ trực tiếp tiến lên một bước, nhấc bổng Vượng ca lên và đẩy tường.

Mèo con Kute

 

“Nợ thì trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi còn tìm một cái thứ già bất t.ử đến ngăn cản chúng , ngươi thật là tiền đồ đó!”

 

Mấy khác cũng nhạo, thấy Vượng ca nhấc lên, tên cao gầy một bên giơ chân đá bụng Vượng ca.

 

Vượng ca lập tức đá văng cả nước miếng ngoài, vì đá nên thậm chí còn sức để cuộn tròn , chỉ ôm bụng lóc.

 

Bà Hoa đột nhiên đau lòng đến quặn thắt, ước gì cú đá đó đá , bà cháu trai chịu tội .

 

“Các ngươi dừng tay , các ngươi thể đ.á.n.h chứ, chúng sẽ báo quan, để quan phủ đến bắt các ngươi.”

 

Tên cao gầy đầu khẩy, bĩu môi khinh miệt bà Hoa.

 

“Báo quan , thôi, các ngươi nợ tiền trả mà còn ?”

 

Bà Hoa nghẹn lời, trong lòng vẫn tiếc bạc, nhưng sự an nguy của cháu trai bà cũng thể màng.

 

“Ta... sẽ lấy bạc cho các ngươi.”

 

Bà Hoa nghiến răng mở miệng, nhưng A Tú chịu.

 

“Nãi, nếu bà đưa bạc cho bọn họ, con , bà thật sự ép c.h.ế.t con ?”

 

A Tú buông tay đang đỡ bà Hoa , trừng mắt bà Hoa, trong mắt đầy vẻ cam lòng và phẫn hận.

 

Số bạc bồi thường cho Trần gia vốn chỉ năm mươi lượng, nếu đưa mười lượng , nhà họ căn bản thể bù đắp cái lỗ hổng nữa.

 

Điều đó cũng nghĩa là nàng dù thế nào cũng chỉ thể gả Trần gia.

 

Bà Hoa lúc gì còn bận tâm nhiều đến thế, bà chỉ nếu đưa bạc ngay, đại tôn quý giá của bà sẽ đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-295-nam-muoi-luong-bac-thua-sach.html.]

 

Hơn nữa, gả chồng thôi mà là ép c.h.ế.t nàng chứ, gả ai chẳng là gả, huống hồ Trần Kế Bảo đó chẳng qua chỉ phạm lầm mà nam nhân đều thể phạm thôi.

 

“Trần gia vốn gia thế hiển hách, con gả đó tuyệt đối sẽ chịu ủy khuất , con bướng bỉnh như chứ!”

 

Hoa bà t.ử xong liền trong nhà, A Tú xông lên ngăn nhưng vung tay hất .

 

Lúc A Tú chỉ hận thể tự xông lên đ.á.n.h cho thằng em trai quý hóa một trận, đúng là hại c.h.ế.t nàng mà.

 

“Á, bạc của , bạc của ?”

 

Hoa bà t.ử trong nhà đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, A Tú thấy điều chẳng lành liền chạy nhà, chỉ thấy Hoa bà t.ử đang cầm hai chiếc giày rách nát ngừng lôi móc bên trong.

 

Cho dù trong mấy chiếc giày đó căn bản thứ gì, bà vẫn sức móc tìm.

 

“Bạc của rõ ràng ở trong mấy chiếc giày , giờ biến mất ?”

 

A Tú mà lòng như lửa đốt, nhiều bạc như lẽ nào trộm mất ? Nếu năm mươi lượng bạc đều còn, thì nàng thật sự sẽ phát điên mất.

 

“Nãi, nghĩ xem bạc để ở chỗ khác , quên ?”

 

“Ta chỉ để mấy chiếc giày rách thôi mà!”

 

Hoa bà t.ử sốt ruột giậm chân, chui xuống gầm giường từng chút một tìm kiếm.

 

Những bên ngoài hiển nhiên mất kiên nhẫn, lớn tiếng la hét đòi c.h.ặ.t t.a.y Vượng ca, nhưng Hoa bà t.ử dù thế nào cũng tìm thấy năm mươi lượng bạc .

 

Cả hai sốt ruột đến mức sắp , bỗng thấy Vượng ca đang đ.á.n.h ở ngoài sân hét lên một tiếng.

 

“Năm mươi lượng bạc đó con thua hết , các chỉ cần tìm thêm mười lượng nữa trả cho bọn họ là !”

 

Hoa bà t.ử đang chui gầm giường, vì quá kích động mà đầu đập thẳng xà giường, cú va chạm khiến mắt bà nổ đom đóm.

 

Trời ạ, năm mươi lượng bạc của bà , bà còn kịp giữ ấm, mà cứ thế còn nữa.

 

Quan trọng là, bà tìm mười lượng bạc nữa đây!

 

A Tú càng sốc đến mức ngây , nàng tuy đập đầu nhưng mắt cũng tối sầm từng cơn.

 

Đó là tiền bán của nàng, nàng đây!

 

Mấy bên ngoài Hoa bà t.ử tìm bạc nữa, liền tay ngày càng nặng nề, tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Vượng ca trong sân ngày càng lớn, nhưng Hoa bà t.ử tổng cộng chỉ tìm năm lượng bạc.

 

“Đây là bộ tiền tích cóp trong nhà .”

 

Ngay khi Hoa bà t.ử đang do dự , bạc trong tay bà khác giật lấy.

 

Tên cao gầy cân cân bạc, mặt lộ vẻ bất mãn.

 

“Còn thiếu năm lượng, hôm nay nếu trả đủ, đừng trách chúng khách khí.”

 

Lời tên cao gầy dứt, mấy kẻ tay lập tức giáng một trận đòn tàn độc lên Vượng ca, chỉ vài cú đánh, m.á.u chảy từ mũi và miệng ít.

 

Hoa bà t.ử xót xa vỗ đùi bành bạch, kéo tay A Tú hỏi nàng .

 

A Tú , nàng còn nàng đây!

 

Hoa bà t.ử dường như chợt nghĩ điều gì đó, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y A Tú, mặt đầy cầu khẩn nàng.

 

“A Tú , con thể bỏ mặc em trai con , em trai con chính là chỗ dựa của con ở nhà đẻ đó, con hãy đến Trần gia xin thêm mười lượng bạc , mượn cũng , con dù cũng giúp em trai con vượt qua kiếp nạn chứ!”

 

A Tú ngỡ ngàng Hoa bà tử, cho đến khi mặt nàng lộ nụ lạnh đầy bi phẫn.

 

“Nãi, rốt cuộc con là cháu gái ruột của , đẩy con hố lửa còn đủ, còn đè con cho con chạy ngoài ?”

 

A Tú xong màn Hoa bà t.ử gì nữa, liền chạy khỏi cổng lớn.

 

---

 

 

 

Loading...