Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 291: Tống Mộc Tượng hân hoan nhận xe sang ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Các ngươi chính là lừa gạt ! Trần Kế Bảo, thật ngờ ngươi là loại như .”
Lúc A Tú càng Trần Kế Bảo càng thấy gì, nhớ Tôn Bằng chất phác, thật thà và cao lớn, A Tú chỉ cảm thấy Trần Kế Bảo lấm lét mắt quả thực ngay cả một ngón tay của Tôn Bằng cũng sánh bằng.
“Hừ, lão t.ử vốn dĩ là loại như . Ngươi thể gả thì gả, gả thì trả hết bạc đây.”
Nói đến nước , A Tú còn cần thiết ở nữa, ở thêm nữa nàng sẽ tức c.h.ế.t mất thôi.
Trần phu nhân còn giả vờ khuyên thêm vài câu, nhưng A Tú cho bà cơ hội đó, nàng cầm lấy gói đồ bàn ngoài quán.
“Ối chao, con bé tính tình nhỏ nha.”
Giọng Trần phu nhân mang theo vài phần bất mãn, mỉa mai một câu, Trần Kế Bảo lạnh giọng .
“Đồ .”
A Tú khỏi cửa, những lời vẫn lọt tai nàng. Phía hai gì nữa thì nàng còn thấy, một mạch về phía Tôn Gia Thôn.
Đi nhanh một lúc, A Tú liền cảm thấy vô lực, cả là do tức giận do quá nhiều mà mệt mỏi, khí thế dường như tan biến trong chốc lát.
Hôm nay nàng đến quán nhà họ Trần, đừng là uống một ngụm , ngay cả xuống nghỉ ngơi một lát cũng , lúc quả thật chút mệt mỏi .
Nàng tìm một hòn đá khá bằng phẳng bên đường xuống, ánh mắt chút vô thần về phía .
Nàng tuy rằng gia đình trả bạc cho nhà họ Trần, nhưng cũng gia đình trả bạc đó thì thật sự quá khó.
Điều khiến nàng đau lòng hơn là, nhà đều chuyện Trần Kế Bảo thường ghé kỹ viện, nhưng bao giờ nhắc đến với nàng một lời nào, chỉ giấu nàng mà gả nàng cho nhà họ Trần.
Thì nàng trong lòng nhà chỉ đáng giá năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng bạc thể bán nàng .
Mũi nàng cay xè, nước mắt ào ạt chảy xuống, kìm tự giễu lớn, bật nức nở.
Thì ngay cả cận nhất mà nàng tin tưởng cũng sẽ phản bội nàng!
một , từng xem nàng như bảo bối, cưng chiều nàng, từng với nàng một lời nặng lời, dù cho nàng tổn thương , cũng hề oán hận nàng, còn đặc biệt chạy đến nhắc nhở nàng, chỉ mong nàng đừng lừa gạt.
Nghĩ đến đây, A Tú lau khô nước mắt, mặt lộ vài phần ý , nàng còn Tôn Bằng, trong lòng Tôn Bằng chắc chắn buông bỏ nàng.
Nàng tìm Tôn Bằng, nàng xin Tôn Bằng, để Tôn Bằng chấp nhận nàng một nữa.
A Tú dường như lấy sức lực, liền dậy, nhưng thấy trong dòng qua phía , Tôn Bằng đang lái một chiếc xe bò, xe bò một đàn ông trung niên, hai đường.
A Tú mặt mày hớn hở, kích động dậy đuổi theo.
“Đại Bằng!”
A Tú kích động hô lên một tiếng, nhưng chú ý đến một hòn đá nhỏ chân, đưa chân liền hòn đá đó vấp .
Đến khi nàng về phía nữa, còn bóng dáng Tôn Bằng, A Tú cau mày về phía , tưởng rằng chỉ vì quá nhớ Tôn Bằng nên mới lầm.
Người mà A Tú thấy đang lái xe bò quả thật là Tôn Bằng, xe là Tống mộc tượng. Công việc máy trộn bột của Tống mộc tượng gần đây càng ngày càng , hầu như ngày nào cũng bận rộn ngớt, các đơn hàng gần xong gần hết, các đơn hàng mới hầu hết đến từ các trấn khác và huyện thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-291-tong-moc-tuong-han-hoan-nhan-xe-sang.html.]
Để tiện việc giao hàng, Tống mộc tượng liền mua một chiếc xe bò. Lúc , hai thầy trò giao máy trộn bột thành cho khách hàng, nhận bạc xong trở về, ngang qua trấn, liền định ghé Thơm Lừng một chuyến, nhân tiện Tống mộc tượng khoe chiếc xe bò mới mua của .
Hai đến cửa, Quế Cầm liền nhận Tống mộc tượng và Tôn Bằng. Nàng tiên hô lên lầu một tiếng mới tươi đón .
“Ôi chao, xe bò mới tinh quá!”
Quế Cầm kìm tấm tắc khen ngợi, đưa tay sờ vài cái. Đều là nông dân xuất , đối với trâu bò tình cảm tầm thường, thấy liền vui mừng khôn xiết.
Tống Vãn Trân từ lầu xuống, những rảnh rỗi trong quán lúc cũng đều , thấy xe bò đều phát những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ.
“Chúc mừng mộc tượng thúc, hân hoan nhận xe sang một chiếc.”
Nghe Tống Vãn Trân , Tống mộc tượng lập tức ngượng ngùng xua tay, ông đại khái thể hiểu ý của Tống Vãn Trân khi “xe sang” là gì, tủm tỉm .
“Xe sang gì chứ, so với xe ngựa của Tam Nha Đầu thì còn kém xa một trời một vực.”
Mấy đều kìm bật , Tống Vãn Trân mời Tống mộc tượng lên lầu hai, còn Tôn Bằng thì Tôn Trưởng Thiết gọi qua để hỏi chuyện.
Nhà Tống mộc tượng phòng trống, hiện tại Tôn Bằng đang ở nhà Tống mộc tượng. Đừng thấy hai cha con là hàng xóm, nhưng cả hai đều sớm về muộn, mỗi bận việc của riêng , quả thật mấy ngày cũng chắc gặp mặt một .
Tôn Trưởng Thiết thường ngày là một thô lỗ, nhưng ông cũng thật sự yêu thương hai đứa con của .
“Trên con bạc còn đủ tiêu ? Theo sư phụ con ngoài, vạn nhất đói bụng gì đó con cũng đừng tự khổ , mua ít đồ ăn cùng sư phụ con. Lão cha con bây giờ tăng tiền công, còn phát cả tiền thưởng, con ở ngoài cũng đừng tự khổ .”
Tôn Trưởng Thiết định móc bạc trong cho Tôn Bằng, cũng con trai học nghề mộc thể học thành cái dáng vẻ gì, nhưng chỉ cần con trai khỏe mạnh, đừng để lạnh, đói, đừng học cái , ông hài lòng .
Người đều mong con thành rồng, nhưng ông cũng tài cán gì, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh đào hang, chỉ với cái vẻ ngu ngốc của thì dám đòi hỏi con trai thể thành tài.
Tôn Bằng thấy lão cha móc bạc, liền vội vàng xua tay .
“Con vẫn còn bạc . Con theo sư phụ giao những món đồ mộc xong, đến bữa ăn thì chủ nhà đều bao cơm, còn cho cả lương khô, tiêu tốn bao nhiêu bạc .
Mèo con Kute
Hai giao hàng, sư phụ còn cho con bạc nữa. Thường ngày nếu ăn uống bên ngoài, sư phụ đều giành trả bạc, căn bản để con móc bạc .”
Tôn Trưởng Thiết xong liền bật dậy, vẻ mặt tán thành .
“Con còn đòi bạc của sư phụ con? Vốn dĩ sư phụ con dạy con nghề mộc chúng đưa bạc , trong lòng thấy chút áy náy , con... con thật là.”
Tôn Trưởng Thiết chỉ Tôn Bằng vẻ mặt tán thành, Tôn Bằng cũng lộ vẻ khó xử, thật sự , nhưng lấy thì sư phụ tức giận, cứ nhất quyết bắt cầm lấy tiền tiêu vặt.
“Con đưa bạc đây, mang qua cho sư phụ con.”
Tôn Bằng thành thật vội vàng móc bạc đưa cho lão cha, vẫn tiêu một xu nào cả.
Trên lầu, Tống Vãn Trân đang bàn bạc với Tống mộc tượng về vấn đề đặt những bộ bàn ghế hoa văn . Hai ngày nay ít nhà quyền quý đến uống nước hỏi những bộ bàn ghế như thế nào.
Phu nhân Tưởng hôm qua còn cũng một bộ bàn ghế như ở nhà, nghĩ rằng mời các phu nhân đến nhà uống trò chuyện, đó chắc chắn là một chuyện thể diện.
“Thật những thứ đơn giản, còn đơn giản hơn cả việc máy trộn bột. Giá cả chủ yếu phụ thuộc loại gỗ mà chủ nhà dùng.”
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -