Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 290: --- Ta không gả nữa! ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vậy cái hôn sự mà nàng cho rằng là đến Trần gia thiếu phu nhân, mà là Trần gia căn bản coi nàng gì, thậm chí còn ví nàng với nha bà già.
Dù lời cũng A Tú thấy, Trần phu nhân còn che đậy nữa, dứt khoát thẳng.
“Chính là ý mà ngươi đấy thôi, bà nội của ngươi nhận năm mươi lượng bạc của nhà chúng , ngươi đến nhà chúng thì quy củ , hầu hạ nam nhân của , đừng vì mấy chuyện nhỏ mà nam nhân của ngươi mất hứng.”
Trần phu nhân dứt lời, Trần Kế Bảo liền từ lầu chậm rãi bước xuống, mặt cũng còn vẻ lấy lòng như .
Trần Kế Bảo xuống, A Tú lập tức ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc cùng mùi phấn son khó chịu.
Dù A Tú chỉ là một cô gái thôn quê nhưng cũng ở trấn những nơi nam nhân tìm hoa hỏi liễu, những cô gái ở đó mỗi ngày thoa phấn son nhiều đến mức thể ăn cơm, phàm là nam nhân bước những nơi đó thì chẳng mấy ai thể thoát khỏi cám dỗ mà rời một cách sạch sẽ.
Trần Kế Bảo kỹ viện , A Tú gần như lập tức khẳng định suy nghĩ .
“Ngươi… ngươi kỹ viện ?”
Trần Kế Bảo một vòng sốt ruột tùy tiện chọn một bàn xuống, uống chút rượu khiến y lúc càng thêm kiêng dè gì.
“Lão t.ử thì chứ, lão t.ử là nam nhân đến những nơi đó giải sầu chẳng bình thường , ngươi gì mà kinh ngạc thế?”
A Tú chỉ cảm thấy một cục tức kịp bộc phát ngoài nghẹn trong bụng, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng nàng đau rát.
Trần Kế Bảo lúc và nam nhân mà nàng từng quen quả là hai khác biệt , mặc dù đây khi tiếp xúc với Trần Kế Bảo, nàng cảm thấy tên tiểu t.ử động tay động chân và cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Thế nhưng vì gia thế Trần gia cao hơn nhà nàng ít, nàng dường như tự giác thấp hơn Trần Kế Bảo một bậc, dù nhiều ở bên Trần Kế Bảo trong lòng chút bất mãn, nàng vẫn cam chịu nhẫn nhịn.
Bởi vì nàng nghĩ nếu mất cuộc hôn nhân , nàng sẽ khó mà tìm hôn sự nào hơn Trần gia nữa.
Đặc biệt là khi bên cạnh Tôn Bằng cô gái khác, trong lòng nàng càng thêm nghẹn ngào, thầm nghĩ dù thế nào cũng sống hơn Tôn Bằng.
Nếu , nàng nhất định nắm chặt lấy mối hôn sự với Trần gia , đến Trần gia thiếu phu nhân dù thế nào cũng hơn là gả cho tên ngốc Tôn Bằng chỉ sức mạnh cơ bắp đó.
Thế nhưng A Tú lúc hối hận , một Trần gia như nàng gả ngày tháng chứ, một nam nhân như gả cho y, nàng sẽ chỉ là kẻ chịu đựng nam nhân của ở ngoài trăng hoa.
Thậm chí nàng còn tư cách than vãn, bởi vì nàng là Trần gia mua về bằng năm mươi lượng bạc.
Vừa nghĩ đến Tôn Bằng lúc còn đặc biệt nhắc nhở , mà mắng một trận tơi bời, nàng càng thêm hối hận, lúc đó …
Sự bất cam và tủi trong lòng A Tú phút chốc tràn ngập khắp cơ thể, nước mắt ào ạt tuôn rơi.
Thế nhưng Trần Kế Bảo đang bàn chẳng chút xót xa nào, hai tay đặt gáy, ngửa ghế, khinh khỉnh mở miệng.
“Ngươi cũng đừng ủy khuất gì, ngươi gả Trần gia đó là cao gả , theo lẽ thường một phận như ngươi gả nhà chúng chỉ xứng , thể cho ngươi cái danh phận chính thất còn cho nhà ngươi năm mươi lượng bạc, ngươi nên đốt hương cao tạ ơn .
Đợi ngươi gả qua đây hầu hạ lão tử, giúp cha quản lý việc ăn, đừng xen chuyện nhàn rỗi của lão tử, lão t.ử tự nhiên sẽ đối xử với ngươi, dù ở Trần gia chúng vẫn hơn là ngươi gả cái xó xỉnh đất đá nào đó chứ.”
Thật lời Trần Kế Bảo cũng sai, quả thật nhiều cô gái trong thôn tham lam mối hôn sự với nhà họ, nếu thể gả Trần gia, ăn uống dùng đồ thế nào cũng hơn là gả cho một kẻ nghèo khó chỉ ruộng.
Thế nhưng một cô gái chút cốt khí thể chịu đựng sự sỉ nhục như , ai gả chồng mà chẳng mong gả một chồng vợ hòa thuận, tương kính như khách.
Ai cam lòng nam nhân của suốt ngày ở ngoài trăng hoa mà thể thể quản.
Nếu cứ sống như cả đời, thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!
“Ta gả nữa!”
A Tú giận dữ Trần Kế Bảo, từng chữ từng chữ một thốt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-290-ta-khong-ga-nua.html.]
“Không gả nữa ư?”
Trần Kế Bảo những lời A Tú dọa sợ, trái còn hừ lạnh hai tiếng, nhấm nháp điểm tâm bàn.
Trần phu nhân tới nhặt cái bọc rơi đất lên, còn lộ vẻ gì mà cân thử trọng lượng, mới đặt lên bàn bên cạnh.
“A Tú , hôn sự hai nhà định , bây giờ lúc tùy hứng .”
Tuy Trần phu nhân bây giờ chút tiếc bạc đó, nhưng dù cũng đến bước , cha thiên hạ dù con cái ưu tú , chỉ cần cưới vợ hoặc gả chồng, thì cũng như thành một nhiệm vụ, trút một mối lo trong lòng .
Sâu thẳm trong lòng nàng vẫn hy vọng hôn sự cuối cùng thể thuận lợi thành công, nếu hủy hôn thì danh tiếng của con trai chẳng ảnh hưởng nữa .
Nước mắt A Tú vẫn tí tách rơi, nàng cứng cỏi Trần phu nhân.
“ lúc đầu các cũng Trần Kế Bảo là kẻ sẽ kỹ viện.”
Trần phu nhân khẽ một tiếng, sắc mặt vẫn hòa nhã, nàng đương nhiên thể hiểu sự ủy khuất và tức giận của A Tú, chuyện như thế thì phàm là phụ nữ nào thể dễ dàng chấp nhận.
Thế nhưng nhà A Tú nhận năm mươi lượng bạc , chuyện nàng chấp nhận cũng chấp nhận.
Theo tính cách của bà mối Hoa, bạc một khi tay thì nhả khó khăn vô cùng.
“Chuyện như thế nhà ai thể bày mặt chứ, ngươi xem đúng ?
Vả , lý lẽ của Kế Bảo cũng , gia thế như ngươi mà thể gả nhà chúng , đương nhiên là hy sinh một vài thứ chứ.
Mèo con Kute
Kế Bảo nhà chúng tuy nhiều tật nhỏ, nhưng cũng là kẻ đại gian đại ác.
Tìm nam nhân mà, gì ai thập thập mỹ, chỉ cần thể nuôi ngươi cho ngươi sống sung sướng là .”
Đầu óc A Tú ong ong, Trần phu nhân nữa, cái gì mà tật nhỏ một chút, đó là tật nhỏ ?
Nàng định mở miệng phản bác, thì Trần phu nhân tiếp tục .
“Chuyện hủy hôn ngươi với chúng cũng vô ích, hủy hôn thì ít nhất cũng trả bạc mà nhà chúng chi cho nhà ngươi chứ.”
A Tú liền lập tức mở miệng.
“Ta nhất định sẽ bảo nhà trả năm mươi lượng bạc đó.”
Trần phu nhân cong môi .
“Con bé , chỉ năm mươi lượng bạc , cứ mấy Kế Bảo nhà chúng đến nhà các ngươi mang quà, bạc đó cũng ít .
Lại còn bà nội ngươi đến mang nào là trái cây khô, hạt dưa, điểm nhỏ, chỉ riêng một gói lớn đồ vật đó thôi cũng đáng giá một lượng bạc .”
A Tú trợn tròn mắt, bà nội đến nhà họ Trần đúng là ôm một gói lớn trái cây khô và điểm nhỏ về, nhưng những thứ đó thể đáng giá một lượng bạc, đây chẳng là lừa gạt ?
“Thím , những thứ đó thể đáng giá một lượng bạc chứ, thím tính sai ?”
Trần Kế Bảo đảo mắt một vòng, mặt hiện lên vài phần ý .
“Những thứ đó ở bên ngoài đáng giá, nhưng quán nhà chúng thì đáng giá . Ngươi tưởng chúng chỉ kiếm tiền từ nước ? Phàm là đồ vật quán của , khi ngoài giá cả đều tăng gấp đôi đó.”
A Tú tức đến tái mặt, chuyện nàng dĩ nhiên , điểm và hạt dưa trong quán đắt hơn bên ngoài một chút cũng thể hiểu , nhưng đắt thế thì thật sự quá mức vô lý .
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -