Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 29: Làm ăn buôn bán ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:14:59
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vãn Trân chút kích động mở miệng, nàng đói bụng theo náo loạn lâu như , chính là vì mấy củ khoai tây mà!
“Có thể tặng những củ Hồ Đản mọc mầm cho ?”
“Nếu cô nương , cứ lấy hết , nhưng cô nương những củ Hồ Đản mọc mầm độc ?”
“Thứ tuy độc, nhưng trong tay thể biến thành mỹ vị. Nếu Triệu lão bản tin, thể đợi ba bốn tháng, đến lúc đó sẽ đến một chuyến buôn bán với Triệu lão bản, ngài thấy thế nào?”
Nếu là khác những lời , Triệu lão bản lẽ sẽ cảm thấy đang cố vẻ thần bí, nhưng từ miệng Tống Vãn Trân , hiểu chút tin tưởng.
“Được thôi, thì đợi ba bốn tháng, khi đó cô nương cứ trực tiếp đến tửu lầu tìm là .”
Tống Vãn Trân đáp một tiếng “”, định rời , nhưng thấy giọng ôn nhuận của vị công t.ử họ Tiêu ở bên cạnh cất lên.
“Cảm tạ cô nương tương trợ, tại hạ họ Tiêu tên Mộc Trần, đây là bằng hữu của tại hạ, họ Tưởng tên Ngọc Lương, quý tính của cô nương là gì?”
Tống Vãn Trân đầu Tiêu Mộc Trần, nam nhân trai lễ phép quả thật lòng .
“Ta họ Tống, Tiêu công t.ử cứ gọi là Tống cô nương là .”
Trong mắt Tống Vãn Trân ánh lên vẻ kinh ngạc, song giống những nữ t.ử khác, chẳng hề mang theo vẻ si mê tham vọng khi .
Thật kỳ lạ, thường ngày khi thấy các cô nương vồn vã bày tỏ thiện ý, mong dính líu đến , vốn ghét bỏ, nhưng giờ đây khi thấy ánh mắt của vị Tống cô nương trong veo đến thế, cảm thấy đôi chút khó chịu. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của còn đủ để khơi gợi sự hứng thú của nàng ?
“Hôm nay đa tạ Tống cô nương.”
Tiêu Mộc Trần khẽ gật đầu với Tống Vãn Trân, sang tiểu nhị bên cạnh.
Mèo con Kute
“Đem năm mươi lạng bạc đưa cho vị Tống cô nương , xem như là lễ tạ ơn hôm nay.”
Lời Tiêu Mộc Trần dứt, các tiểu nhị, quản sự trong tửu lầu, thậm chí cả Triệu lão bản cũng hít một khí lạnh.
Năm mươi lạng? Tửu lầu lớn như của bọn họ, một tháng lợi nhuận gộp cũng chỉ chừng năm mươi lạng, vị công t.ử tay thật hào phóng!
Không, là vị cô nương quá may mắn, một lúc liền kiếm năm mươi lạng!
Triệu lão bản trong lòng đồng thời dâng lên vài phần hoảng sợ. Nếu vị cô nương nhận năm mươi lạng bạc đó, thì tửu lầu Bảo Thiên của bọn họ sẽ ăn với vị công t.ử ? Dù thì bọn họ cũng trúng độc trong tửu lầu, từng nghĩ sẽ bồi thường cho bọn họ chút bạc, nhưng bao giờ nghĩ sẽ bồi thường năm mươi lạng cả, quá lớn!
Ánh mắt Tống Vãn Trân lướt qua một tia sắc bén chợt biến mất. Ngay từ đầu nàng cảm thấy Tiêu Mộc Trần , bất kể là trang phục khí chất, đều bình thường. Không ngờ tùy tiện mở miệng là năm mươi lạng, quả nhiên gia đình phú hộ tầm thường.
Hắn dùng năm mươi lạng để mua đứt ân tình , tránh nàng đeo bám ?
Tống Vãn Trân khẽ , lùi một bước, định mở miệng từ chối, thấy Tưởng Ngọc Lương bên cạnh dùng ngữ khí khách khí lên tiếng.
“Các ngươi đừng tham lam vô độ, năm mươi lạng bạc ít , đừng bám víu lấy chúng .”
Tôn Trường Thiết phía lập tức nổi giận.
“Ai bám víu các ngươi chứ, các ngươi tiền thì giỏi lắm ! Đừng coi thường khác.”
Nhìn dáng vẻ đó, Tôn Trường Thiết cũng ý định nhận bạc , trong lòng Tống Vãn Trân đối với vị đại cữu dâng lên vài phần kính trọng. Đó là năm mươi lạng, động lòng là giả, nhưng nàng thả dây dài để câu cá lớn.
“Khặc khặc~”
Tống Vãn Trân khẽ một tiếng, trong ngữ khí mang theo vài phần chế giễu.
“Ngay từ đầu, cứu là chúng , cho bạc là Tiêu công tử. Nay chúng bạc , thành tham lam vô độ !”
“Các ngươi bạc? Vậy các ngươi gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-29-lam-an-buon-ban.html.]
Tưởng Ngọc Lương chút tin, nha đầu vất vả lắm mới cứu hai nhà giàu như bọn họ, há chẳng c.h.é.m một nhát thật đau .
Ánh mắt Tiêu Mộc Trần cũng dấy lên vài phần hứng thú dò xét, dường như lúc thoải mái hơn nhiều, khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ nhạt.
“Chỉ là chuyện nhỏ giơ tay thôi, từng nghĩ tới việc đòi hỏi gì. Hai vị công t.ử nếu cứ khăng khăng cảm ơn, hãy cảm ơn con heo rừng mà chúng săn hôm qua . Nếu chúng đến đưa heo thì cũng sẽ gặp chuyện .”
Ngữ khí Tống Vãn Trân vô cùng thẳng thắn, mang theo vài phần trêu chọc.
Thấy nàng thật sự ý định nhận năm mươi lạng , đầu tiên thở phào nhẹ nhõm là Triệu lão bản. Ít nhất nàng đòi năm mươi lạng bạc, Tưởng Ngọc Lương hẳn cũng sẽ gây khó dễ gì cho tửu lầu của . Dù cùng ở trong trấn, với Tưởng gia cũng vài phần giao tình.
Tiếp đó là ánh mắt dò xét của Tiêu Mộc Trần càng thêm sâu sắc, vẻ tán thưởng càng lúc càng rõ ràng.
Còn Tưởng Ngọc Lương thì sắc mặt cứng đờ, luôn cảm thấy cô bé chuyện phần châm chọc, cái gì mà cảm ơn một con heo rừng chứ!
“Hai vị công t.ử vô sự, chúng xin cáo từ .”
Tống Vãn Trân chắp tay vái chào hai , cùng Tôn Trường Thiết định bước ngoài.
“Khoan , Tống cô nương chậm bước~”
Triệu lão bản bước nhanh mấy bước gọi Tống Vãn Trân .
“Mau hậu bếp, lấy năm mươi cân gạo, lấy thêm hai mươi cân dầu đây.”
Triệu lão bản phân phó nhanh, trong lúc Tống Vãn Trân dừng bước, tiểu nhị hậu bếp.
“Triệu lão bản cần khách khí, chúng còn ăn lâu dài đó!”
Ngữ khí Tống Vãn Trân bình thản, chẳng chút nào cho thấy lời nàng là đùa giỡn.
Chuyện ăn từ miệng một tiểu nha đầu đen gầy , quả thật khiến cảm thấy chút buồn .
“Xì~”
Lần đến lượt Tưởng Ngọc Lương nhạo.
“Một tiểu nha đầu như ngươi còn ăn, ngươi ăn cái gì, e là đến hai chữ ' ăn' cũng .”
“Việc ăn cốt lớn nhỏ, chỉ cần kiếm tiền là . Tưởng công t.ử thể lấy vẻ ngoài mà đ.á.n.h giá khác? Ta thấy Tưởng công t.ử y quan chỉnh tề, gấm vóc lụa là, hẳn cũng là một thương nhân lợi hại , chắc hẳn đối với hai chữ ' ăn' cũng chút nghiên cứu?”
Kỳ thực, nàng thấy Tưởng Ngọc Lương cũng chỉ là một công t.ử xuất từ phú hộ, chỉ ăn chơi hưởng lạc, một kẻ ăn chơi trác táng mà thôi, giống ăn. Ngược , Tiêu Mộc Trần bên cạnh tính cách trầm , quan sát thấu đáo, điềm tĩnh vững vàng, hẳn là một lão luyện trong thương trường.
Sắc mặt Tưởng Ngọc Lương dường như chút khó coi, giọng cũng trở nên lắp bắp. Hắn quả thật chẳng gì về việc ăn, từ nhỏ cha nuông chiều, ăn sung mặc sướng, đưa sách, kết quả cuối cùng đến cả tú tài cũng đỗ. Nay việc ăn trong nhà hiểu, nhúng tay một chút thôi cũng thấy đau đầu.
Còn Tiêu Mộc Trần bên cạnh là bạn học cũ của ở huyện thành. Hắn những học hành giỏi hơn , mà việc ăn trong nhà cũng sớm tham gia, hai năm nay quản lý việc kinh doanh của gia đình ngày càng phát đạt, giờ đây ngay cả phủ thành cũng cũng thương hiệu Tiêu gia.
“Bản công t.ử tự nhiên… tự nhiên đối với việc ăn cũng khá nghiên cứu…”
Trong lúc Tưởng Ngọc Lương đang , tiểu nhị chuyển gạo và dầu lên xe bò.
Tống Vãn Trân lười biếng chẳng thèm Tưởng Ngọc Lương còn đang khoác lác, trực tiếp lên xe bò, chắp tay cáo biệt Triệu lão bản.
“Dạ, hô~”
Chưa đợi Tưởng Ngọc Lương hết lời, xe bò rời khỏi cửa tửu lầu Bảo Thiên.
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con ư? Chúng ăn thịt, ngươi đừng thèm! -