Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 274: Tống Thiên Kha có chút xui xẻo ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng đột nhiên kinh hô một tiếng.
“Ôi chao, Ninh Ninh, mặt ngươi là thế ?”
Tô Ninh theo bản năng che mặt, nàng quên mất mặt còn dấu bàn tay.
Tô Ninh che mặt, đáy mắt càng lộ vẻ oán độc. Còn thể là ? Đương nhiên là phụ đánh.
Hôm qua phụ trở về thấy nàng liền một lời mà vung một bạt tai. Nếu di nương cầu tình, e rằng nàng còn gia pháp xử trí.
Đều là do nha đầu c.h.ế.t tiệt ở mặt Hoàng huyện lệnh năng lung tung, mới khiến Hoàng huyện lệnh những điều về nàng mặt phụ .
Nàng lớn chừng từng thấy phụ nổi giận lớn đến thế. Giờ đây phụ thất vọng về nàng, cũng cho nàng quản lý tiệm bánh ngọt Tô Ký ở Bảo Thiên trấn nữa.
Vì nàng phạm , ngay cả di nương cũng phạt theo, cuộc sống của họ ở Tô gia giờ đây khác gì hạ nhân.
Thấy sắc mặt khó coi của Tô Ninh, Trần phu nhân cần đoán cũng là chuyện gì.
Những ngày , tỷ tỷ gả Tô gia của nàng lâu về nhà đẻ khoe khoang.
Hôm nay bộ dạng của Tô Ninh, e rằng còn thê t.h.ả.m hơn nàng tưởng tượng. Với tính cách của Tô Ninh, ở Tô gia dám đ.á.n.h nàng ước chừng chỉ Tô Triều Hải.
Chắc chắn là do chuyện ăn của tiệm bánh mì Thơm Phưng Phức ảnh hưởng đến tiệm bánh ngọt Tô Ký.
“Đương nhiên là cẩn thận té ngã, ở Bảo Thiên trấn ai còn dám động Tô Ninh một chút.”
Tô Ninh lạnh mặt, giọng điệu vẫn đầy kiêu ngạo. Nàng ở mặt nhà đẻ của mẫu vốn luôn cao cao tại thượng, đương nhiên để khác chê .
Trần phu nhân kìm nén nụ lạnh ở khóe môi.
“Ôi chao, con xem gương mặt nhỏ nhắn té thật khiến di nương đau lòng, cẩn thận hơn mới .”
Trần phu nhân xong thở dài.
“Ai! Tiệm bánh mì Thơm Phưng Phức khai trương , e rằng việc ăn của hai nhà chúng đều sẽ ảnh hưởng.”
Trần phu nhân xong liếc mắt Tô Ninh, xem bộ dạng Tô Ninh hôm nay giống như sẽ bỏ qua dễ dàng.
Nàng giờ chỉ mong Tô gia chút chuyện gì đó, nhỡ tiệm chè thật sự thể ảnh hưởng đến việc ăn của tiệm của họ thì .
“Hừm~”
Mèo con Kute
Tô Ninh lạnh một tiếng.
“Muốn ảnh hưởng đến việc ăn của Tô gia chúng , còn xem nàng bản lĩnh đó .”
Nghe Tô Ninh , Trần phu nhân lén lút bĩu môi, trong lòng nở hoa.
Xem Tô gia thật sự tay !
“Ôi chao, đó chẳng Tiêu công t.ử ?”
Thấy xe ngựa tới, lập tức nhường đường, nhận đó là xe ngựa của Tiêu gia.
Nghe thấy Tiêu Mộc Trần tới lầu , Tống Vãn Trân và Trương phu nhân liền xuống lầu nghênh đón.
“Tiểu t.ử ngươi giờ mới đến?”
Trương phu nhân vờ giận dỗi trêu chọc, nàng ngay tiểu t.ử hôm nay sẽ đến.
Tiêu Mộc Trần mặt lộ vài phần áy náy, những ngày y thật sự quá bận rộn, kể từ khi tọa khám chuyên trị bệnh lao thành lập, y thật sự bận đến nỗi chân chạm đất.
Các bệnh nhân lao điều trị tại hiệu t.h.u.ố.c Tiêu gia ngày càng nhiều, nhận ít lời khen ngợi. Vốn dĩ bệnh nhân nhiều đến mấy cũng thể bận rộn đến mức y, một ông chủ, lo.
Thế nhưng ít mặt mũi, phận ở các huyện xung quanh đều tìm đến y. Có hợp tác với y, y mở hiệu t.h.u.ố.c ở địa phương của họ.
Bên phủ thành cũng ít đại nhân vật tìm đến, hy vọng Tiêu gia d.ư.ợ.c đường thể mở một tọa khám chuyên trị bệnh lao ở phủ thành.
Vì nhân lực và tinh lực hạn, ban đầu y và Tống Vãn Trân bàn bạc là tọa khám chuyên trị bệnh lao sẽ thử nghiệm ở Thanh Viễn huyện .
Cái từ “thử nghiệm” vẫn là Tống Vãn Trân dạy y, chỉ là ngờ trong thời gian ngắn đạt hiệu quả đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-274-tong-thien-kha-co-chut-xui-xeo.html.]
“Mấy ngày thật sự quá bận rộn, bỏ lỡ giờ lành chứ?”
“Đương nhiên , chỉ là đợi ngươi thôi.”
Ba chuyện chuẩn lên lầu. Tiêu Mộc Trần kể cho Tống Vãn Trân một chuyện khi tọa khám chuyên trị bệnh lao bắt đầu hoạt động những ngày qua.
Trương phu nhân mà kinh ngạc ngừng, còn Tống Vãn Trân nhất là tháng nàng thể chia bao nhiêu bạc.
Tiêu Mộc Trần giơ hai ngón tay lên lắc lắc mặt Tống Vãn Trân.
Tống Vãn Trân trợn tròn mắt.
“Hai mươi? Hai mươi lượng?”
Tiêu Mộc Trần lắc đầu.
“Sao chút tự tin nào như , hai mươi lượng thể khiến ngươi hài lòng ?”
Tiêu Mộc Trần trêu chọc mở miệng, đáy mắt mang theo vài phần cưng chiều.
“Không lẽ là hai trăm lượng?”
Tống Vãn Trân quả thật chút tự tin nào, nàng cảm thấy hai mươi lượng ít , dù tọa khám chuyên trị bệnh lao cũng mới bắt đầu lâu, hơn nữa đây chỉ là thu nhập của một huyện Thanh Viễn mà thôi.
Quan trọng nhất là nàng cần gì cả, cứ chờ thu bạc là .
Tiêu Mộc Trần gật đầu, nha đầu hễ đến bạc là mắt nàng thể thành vầng trăng khuyết.
Tống Vãn Trân kinh hô một tiếng, nàng thật sự phát tài , giờ nàng thể chọn an nhàn hưởng thụ , dựa Tiêu gia đại thụ , giờ dưỡng lão cũng .
Tiêu Mộc Trần cũng thực lòng vui mừng, từ khi y tiếp quản việc ăn của gia đình, y quả thật quản lý công việc khá . Đương nhiên, đồng thời với việc kiếm bạc, y cũng thường xuyên nhận những lời đàm tiếu từ phía.
Những lời nhiều nhất là miêu tả Tiêu gia của họ là gian thương.
Thế nhưng kể từ khi tọa khám chuyên trị bệnh lao bắt đầu, Tiêu gia của họ nhận ít lời khen ngợi của bách tính, kéo theo các việc ăn khác của Tiêu gia cũng ngày càng hơn, bách tính Thanh Viễn huyện cũng ngày càng công nhận Tiêu gia thương hiệu của họ.
Nha đầu khi đó , chỉ cần việc ăn của hiệu t.h.u.ố.c , các ngành công nghiệp khác của Tiêu gia cũng sẽ kéo lên.
Lúc đó y hề nghi ngờ lời nàng, thế nhưng thật sự đến ngày , y vẫn khỏi tán thưởng ánh mắt của nha đầu sắc sảo và xa trông rộng đến thế.
Ba lên lầu hai, Tiêu Mộc Trần liền chào hỏi từng lầu.
Hàn Tranh nam nhân trò chuyện hợp ý với tiểu nha đầu, đáy mắt khỏi lộ vài phần dò xét, hiểu y thích nam nhân mắt cho lắm.
Không rõ vì , tóm là thích, mà Tiêu Mộc Trần dường như cũng cảm giác tương tự.
Cho nên khi Hoàng huyện lệnh giới thiệu hai với , cả hai đều lạnh nhạt , hẹn mà cùng về phía Tống Vãn Trân.
Tống Vãn Trân “……”
Cái quỷ gì thế ?
“Tống Thiên Kha, ngươi còn dám tới!”
Đột nhiên, từ lầu truyền đến tiếng gầm giận dữ của Tôn Trường Thiết, Tống Vãn Trân khẽ nheo mắt, nàng ngay Tống Thiên Kha sẽ chịu yên, lẽ hôm nay sẽ đến, ngờ thật sự đến.
Nàng đầu Khâu Sơn trưởng, mặt lộ vài phần bất đắc dĩ, may mà nàng với Khâu Sơn trưởng về chuyện của Tống Thiên Kha.
Sắc mặt Khâu Sơn trưởng vô cùng khó coi, dù Tống Thiên Kha cũng là học sinh của huyện học bọn họ, ông thật sự cảm thấy mất mặt. Ngày nếu nể mặt Khương lão gia t.ử một chút, ông tuyệt đối sẽ để Tống Thiên Kha huyện học.
Tống Vãn Trân lúc ngược sợ Tống Thiên Kha thể gây chuyện gì, ngược nàng còn cảm thấy Tống Thiên Kha chút xui xẻo, chỉ chạy đến gây sự, hẳn là ngờ Khâu Sơn trưởng khéo ở đây!
Tống Vãn Trân tiên để mấy ở uống nước, còn nàng tự chạy xuống .
“Ta là cha ruột của Tam nha đầu, hôm nay tiệm của nàng khai trương vì thể đến?”
Thật Tống Thiên Kha lúc đang sợ hãi, thật sự sợ Tôn Trường Thiết xông lên đ.ấ.m cho một quyền.
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -