Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 273: Tô gia nhất định sẽ ra tay ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vốn định xuống lầu, Trương lão gia dứt khoát đầu ngược , trốn lầu xuống nữa.

 

Trương phu nhân giận buồn , trách móc .

 

"Nhìn cái bản lĩnh của ngươi kìa, ngươi thể trốn mãi gặp Khâu sơn trưởng ? Nếu ông ngươi trốn tránh gặp, nhất định mắng ngươi một trận nữa."

Mèo con Kute

 

Trương lão gia dám thực sự trốn tránh gặp thầy , ông thực sự kính sợ Khâu sơn trưởng, cũng thực sự cảm thấy với lời dạy bảo ân cần của thầy, ông vô dụng phụ lòng mong đợi của thầy.

 

Không đợi Trương lão gia và Trương phu nhân xuống , Tống Vãn Trân dẫn Hoàng huyện lệnh và Khâu sơn trưởng lên lầu.

 

Trương lão gia cầu thang, vặn đối mặt với Khâu sơn trưởng, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt ông tràn đầy hổ thẹn, cúi đầu nên mở lời thế nào, mãi đến khi Khâu sơn trưởng lên mấy bậc thang, ông mới hoảng hốt lên tiếng.

 

"Thưa thầy~"

 

Khâu sơn trưởng liếc mắt ông một cái, lạnh lùng .

 

"Sao còn lên, chắn giữa cầu thang gì? Đừng tưởng ngươi là cha nuôi của nha đầu thể chắn đường lão phu."

 

Giọng Khâu sơn trưởng mang theo chút châm chọc, cũng chút ý trêu ghẹo, trong ánh mắt còn vẻ tức giận vì " tranh khí" như nữa.

 

Thầy hình như đổi? Trước đây khi gặp ông hề dễ chuyện như .

 

Trương lão gia chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng lùi lên lầu, sang một bên nhường lối.

 

Hoàng huyện lệnh phía Khâu sơn trưởng, thấy dáng vẻ Trương lão gia như đứa trẻ mắc mà suýt nữa nén nụ ở khóe miệng.

 

Trương lão gia lén lườm một cái, mới thu liễm đôi chút. Sau lưng Hoàng huyện lệnh còn Hàn Tranh đến góp vui, mà vẫn về kinh, điều khiến Tống Vãn Trân chút ngạc nhiên.

 

28. Cái trấn Bảo Thiên nhỏ bé ho mà ở mãi, tiễu phỉ đại thắng, mau về kinh lĩnh thưởng chứ.

 

Lên đến lầu hai, bận rộn nhất chính là Hoàng huyện lệnh, hầu hạ Thế t.ử chu đáo, chăm sóc Khâu sơn trưởng, chỉ Trương lão gia một bên như khúc gỗ.

 

"Ngươi còn ngây ngốc đó gì, cứ như thể lão phu đây ghê gớm lắm , ngươi phạm , lẽ nào lão phu còn ăn thịt ngươi ."

 

Trương phu nhân một bên dám mở lời, cả hai vợ chồng đều sợ hãi vị Khâu sơn trưởng .

 

Trương lão gia thụ sủng nhược kinh xuống, ngây ngốc ha ha.

 

"Ta ngờ thầy đến."

 

Khâu sơn trưởng khẽ hừ một tiếng.

 

"Ngươi tưởng chỉ ngươi mới thể kết giao với nha đầu ? Nha đầu lão phu để mắt tới, là hậu bối mà lão phu yêu thích, lão phu đặc biệt đến để chúc mừng nha đầu, chứ đến tìm ngươi, ngươi sợ hãi cái gì chứ."

 

Trương lão gia lúc mới phản ứng , thể khiến thầy đích đến chúc mừng là nha đầu Tam, nha đầu Tam quen thầy từ khi nào chứ.

 

Khâu sơn trưởng Trương lão gia, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.

 

"Mấy năm nay là lão phu quá cố chấp , ngươi vốn , hơn nữa những gì ngươi cũng ."

 

Lời của Khâu sơn trưởng dứt, Trương lão gia thể tin ngẩng đầu ông.

 

Năm xưa, thầy vô cùng coi trọng ông, dốc hết tâm huyết bồi dưỡng ông như con trai , mà ông phụ lòng dạy bảo của thầy. Bao năm qua, ông luôn cảm thấy với thầy, cảm thấy còn mặt mũi nào để gặp thầy nữa.

 

"Thưa thầy!"

 

Giọng Trương lão gia nghèn nghẹn, tình thầy trò năm xưa kém gì tình cha con, ông từng quên dù chỉ một chút. Ông đến thăm thầy là vì sợ thầy thấy ông càng tức giận hơn.

 

"Học trò xin những lời dạy bảo của ạ!"

 

"Ngươi , hề nhục lời dạy của lão phu. Ngược , chính lão phu quá cố chấp một chuyện, thực sự thấy điểm sáng của ngươi."

 

"Phát quang phát nhiệt" (tỏa sáng và phát huy nhiệt huyết) đây chính là từ mà Tống Vãn Trân ban đầu, hôm nay Khâu sơn trưởng học theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-273-to-gia-nhat-dinh-se-ra-tay.html.]

 

Ách~

 

Trương lão gia ngẩn , sắc mặt chút kinh ngạc, lời giống những gì thầy thường .

 

Khâu sơn trưởng vuốt râu Tống Vãn Trân.

 

"Lời là do nữ nhi ngoan của ngươi đấy, thằng nhóc ngươi nhận một đứa con gái nuôi như thật là lời lớn , ngay cả lão phu cũng khai sáng."

 

"Khâu sơn trưởng, mới là đại nho dạy dỗ khác, là quá đề cao tiểu nữ ."

 

Trương lão gia hiểu đôi chút, thì nha đầu gặp thầy từ sớm, thảo nào hôm nay thầy đích đến chúc mừng.

 

"Nha đầu nhà ngươi rằng thể 'phát quang phát nhiệt' chính là thành tựu, chính là giá trị. Những năm nay ngươi mang lợi ích cho một phương, giúp đỡ bách tính, đó chính là những thành tựu và giá trị quý giá dễ gì . Là lão phu quá cầu , sai ngươi mà là lão phu."

 

Trương lão gia xúc động trong lòng, nắm lấy tay Khâu sơn trưởng, giọng nghẹn ngào.

 

"Thầy đừng , tuyệt đối đừng ."

 

Đôi mắt Trương phu nhân cũng dần đỏ hoe, năm xưa sự bất đồng giữa hai thầy trò ít nhiều cũng nguyên nhân từ nàng. Sự tiếc nuối trong lòng Trương lão gia cũng là điều nàng hằng bận tâm, giờ đây hai thầy trò hòa giải, nàng cũng trút một gánh nặng trong lòng.

 

Nàng đầu Tống Vãn Trân, ánh mắt tràn đầy ơn.

 

Hàn Tranh theo cũng khỏi Tống Vãn Trân với con mắt khác xưa.

 

Khâu sơn trưởng của Thanh Viễn huyện, mà ngay cả các đại nho ở kinh thành cũng hết lời khen ngợi. Hắn cũng từng danh vị . Những văn nhân đại nho tính tình cố chấp, bình thường khó mà lọt mắt họ, cũng khó mà đổi những suy nghĩ cố hữu của họ.

 

Thế mà vị Khâu sơn trưởng đ.á.n.h giá cao đến về nha đầu , quả thực khiến kinh ngạc.

 

Lúc lầu khí vui vẻ hòa thuận thì lầu, tụ tập càng lúc càng đông. Bách tính Tiệm Bánh Thơm Lừng mấy nhân vật lớn đến, đều vây quanh xem náo nhiệt.

 

Ngay cả các nhà buôn bán xung quanh cũng đóng cửa tiệm để đến xem náo nhiệt, dù cũng tụ tập ở đây, chẳng còn ai đến chỗ họ mua đồ nữa.

 

Vợ chồng chủ tiệm Trần gia sớm Tiệm Bánh Thơm Lừng sẽ mở một tiệm nước ngọt ở lầu hai.

 

Mặc dù họ tiệm nước ngọt rốt cuộc bán gì, nhưng trực giác khiến họ vô cùng phản cảm với tiệm nước ngọt .

 

Chương kết thúc, mời bấm trang tiếp theo để tiếp!

 

"Không nha đầu nhỏ đó giở trò quỷ gì, tiệm nước ngọt sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm chúng chứ?"

 

Trần phu nhân chút lo lắng lên lầu hai, thấy gì cả nhưng mơ hồ thấy tiếng trò chuyện ồn ào của Hoàng huyện lệnh và mấy khác.

 

"Hừ, ảnh hưởng cái rắm, một nha đầu nhỏ thì trò trống gì chứ, đừng đến lúc đó thua lỗ mà cha gọi ."

 

Trần lão bản khinh thường nhạo, tin tiệm bánh ngọt của Tống Vãn Trân khai trương mà Tô gia vẫn yên chờ c.h.ế.t. Trước đây chỉ là một quầy bánh ngọt nhỏ, nhà họ Tô thèm để mắt tới cũng là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ thì khác .

 

Một cửa tiệm lớn như , Tô Triều Hải tuyệt đối sẽ cho phép nàng ở trấn Bảo Thiên, cho nên bọn họ căn bản cần lo lắng, bởi vì sẽ bọn họ tay.

 

Nghe trượng phu , Trần phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, đầu liền thấy Tô Ninh phía đám đông, mặt nàng mừng rỡ vội vàng tới.

 

"Ninh Ninh, cháu cũng đến xem náo nhiệt ?"

 

Sắc mặt Tô Ninh cực kỳ khó coi, dù Trần phu nhân chủ động chào hỏi nàng cũng lộ chút sắc mặt vui vẻ nào. Trần phu nhân sớm quen với sự khinh của Tô Ninh, nàng là dì của Tô Ninh, năm xưa Trần gia nhờ vinh quang của Tô gia mới cuộc sống như ngày hôm nay.

 

, dù Tô Ninh lạnh lùng với , nàng vẫn tiến lên dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của .

 

Tuy nhiên, nàng gần đây tỷ tỷ của ở Tô gia coi trọng mấy, quyền quản gia năm xưa Đại phu nhân giành lấy, ngay cả cuộc sống của Tô Ninh ở Tô gia hiện tại cũng dễ chịu chút nào.

 

Trần phu nhân âm thầm sinh vài phần khinh bỉ liền thấy mặt Tô Ninh vẫn còn vết tát rõ ràng.

 

--- Cha khốn vứt bỏ vợ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...