Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 27: Khoai tây nảy mầm không ăn được ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:14:57
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời còn dứt, Đại Bổng đến cửa, mắt trợn tròn.
“Trời ạ! Một con heo rừng lớn thế ?”
Ngay cả tiểu nhị của Tửu lâu Bảo Thiên, ngày thường ở tửu lâu quen thấy ít thú rừng, cũng từng thấy con heo rừng nào lớn đến .
Tôn Trường Thiết ha ha, xe bò đậu ngay cửa tửu lâu, những dân qua đường cũng nhịn dừng xem.
Đại Bổng vội vàng chạy tìm Đông gia, một con heo rừng lớn thế quả thật tìm Đông gia đến xem, nếu quản sự nhận về, nghi ngờ cân nặng đúng, sẽ gây phiền phức vô cớ.
Đông gia của Tửu lâu Bảo Thiên họ Triệu, một con heo rừng lớn như , y còn chút tin, mãi đến khi đến cửa chính mới thấy con heo rừng lớn xe bò, kinh ngạc mất một lúc lâu.
“Triệu lão bản, ngài xem con heo rừng ngài thu , nếu thu thì là lấy hết là chỉ một phần?”
Để bán heo rừng với giá , hôm qua Tôn Trường Thiết chỉ xử lý nội tạng và m.á.u heo, tất cả thịt đều giữ , chính là nghĩ để mua chọn , thịt còn cuối cùng họ sẽ mang về ăn.
Giờ trời đang nóng, tửu lâu cũng sợ bảo quản nguyên liệu, vả thịt heo rừng vốn dĩ đắt hơn thịt heo thường, ăn tự nhiên cũng nhiều đến .
Triệu lão bản tiến lên sờ sờ con heo rừng lớn đó, vẻ mặt chút tiếc nuối. Heo rừng tự nhiên là ăn vị tươi ngon, nếu dùng hết mà thành thịt hun khói, e rằng chút đáng tiếc.
Thế nhưng nếu lấy hết một lúc sợ nhất thời tiêu thụ kịp.
“Đông gia, là chúng lấy một nửa thôi?”
“Kéo , lấy hết!”
Triệu lão bản phất tay áo vô cùng hào phóng. Tôn Trường Thiết cũng ngờ Triệu lão bản lấy hết, y còn đang nghĩ giữ một ít mang về cho Tống Vãn Trân ăn chứ, con bé từ hôm qua thèm thịt .
“Cái ….”
Tôn Trường Thiết ấp úng Tống Vãn Trân một cái, y sợ con bé sẽ buồn.
Nào ngờ Tống Vãn Trân chẳng hề vẻ buồn bã, ngược còn hớn hở mặt.
Tôn Trường Thiết đưa heo rừng hậu viện, cùng Triệu lão bản tính giá. Thịt heo thường là 20 văn một cân, thịt heo rừng thì đắt hơn, mua với giá 25 văn một cân. Con heo rừng xẻ thịt lấy m.á.u và bỏ nội tạng cân nặng 296 cân.
Một con heo rừng đổi bảy ngàn bốn trăm văn, Triệu lão bản trực tiếp đưa bảy lượng bạc và bốn trăm văn tiền đồng tay Tôn Trường Thiết.
Triệu lão bản là một thẳng thắn, rõ ràng là ông chủ của một tửu lâu lớn, bộ quá trình diễn suôn sẻ, bạc cũng trả nhanh chóng.
Tống Vãn Trân thấy Triệu lão bản nhân phẩm , ở giữa cũng tự nhiên mà chuyện với mấy câu, nàng nghĩ quen hơn với vị Triệu lão bản , chừng còn thể ăn.
Triệu lão bản thấy Tống Vãn Trân một cô bé mà ăn lanh lợi, hề e dè thì cũng thấy phiền, trong ánh mắt còn hiện lên vài phần tán thưởng.
Hai định rời , liền thấy tiểu nhị của Tửu lâu Bảo Thiên đến báo.
“Đông gia, , phía thực khách ăn cơm canh nhà chúng trúng độc, đang kêu la đòi công bằng ở cửa kìa.”
Triệu lão bản xong sắc mặt đột biến, kịp chào hỏi Tống Vãn Trân và Tôn Trường Thiết vội vàng chạy tiền sảnh tửu lâu.
“Thôi , việc, chúng về thôi!”
Tôn Trường Thiết kéo xe bò chuẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-27-khoai-tay-nay-mam-khong-an-duoc.html.]
Bận rộn cả buổi sáng hai đều đói bụng, Tống Vãn Trân lúc cũng tâm tư hóng chuyện, giờ tiền chỉ mau chóng mua chút đồ ăn lấp đầy bụng.
Hai từ hậu viện đường chính, ngang qua cửa lớn của Tửu lâu Bảo Thiên. Trước cửa đậu một chiếc xe ngựa, ít dân vây xem, xe bò lúc căn bản thể qua, hai đành xem náo nhiệt.
Lúc bên trong xe ngựa còn ngừng phát tiếng rên rỉ đau đớn, xe ngựa lúc chỉ một , dường như là hai nam nhân đang rên rỉ khó chịu.
Phía đám đông, một tiểu tư dáng vẻ lo lắng đến mức giậm chân.
“Thiếu gia nhà chúng và bạn hữu ăn đồ ăn trong tửu lâu của các ngươi xong liền thấy khỏe, chắc chắn rượu và thức ăn của các ngươi vấn đề.”
Trên mặt Triệu lão bản vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ung dung mở miệng, thoạt là một lão giang hồ từng trải qua sóng gió.
“Vị tiểu đừng nóng vội, mời đại phu đến khám cho hai vị công t.ử ?”
Mèo con Kute
“Chúng chính là khi mời đại phu mới hai vị công t.ử ăn nhầm đồ, đại phu tuy kê t.h.u.ố.c nhưng hiện giờ họ vẫn còn khó chịu lắm, căn bản thuyên giảm. Tửu lâu các ngươi hôm nay nhất định cho hai vị công t.ử nhà chúng một lời giải thích.”
“Ngươi cần nóng lòng, nếu sự việc quả thật là do tửu lầu của chúng mà , tửu lầu chúng nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Triệu lão bản tiên an ủi tiểu tư , đầu với các hỏa kế trong tửu lầu.
“Mau mang thực đơn các vị Tưởng công t.ử gọi trưa nay đến đây.”
Tiểu nhị liền vội vàng chạy tửu lầu, chốc lát mang thực đơn ghi nợ bữa trưa đến.
Triệu lão bản nhận lấy thực đơn, đối chiếu các món ăn.
“Ba vị công t.ử hôm nay ở tửu lầu gọi năm món, lượt là Đông Pha nhục, Bát Bảo áp, Tùng Thử Quế Ngư, Chưng Tam Tiên, và một món Chử Hồ Đản?”
Khi đến mấy món ăn đầu tiên, Triệu lão bản vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng khi đến món cuối cùng, giọng chút ngập ngừng.
Các món ăn khác đều là những món cũ của quán, ngoài các vị Tưởng công tử, hôm nay còn ít gọi những món . Còn món Chử Hồ Đản , vì là món mới của quán, nhiều thử, chỉ Tưởng công t.ử gọi món .
Lúc Triệu lão bản trong lòng cũng nắm chắc, món Hồ Đản cũng là hàng tươi mới mua từ Hồ, thật cũng từng nếm thử món , chỉ bếp khi luộc chín sẽ một mùi thơm đặc biệt, liền cho tạm thời chế biến để khách thử.
Hồ thứ tuyệt đối độc, lẽ nào lừa?
Lúc , rèm xe ngựa vén lên một góc, một vị công t.ử vận trường sam gấm lộ hơn nửa . Sắc mặt công t.ử tái nhợt cau mày, dường như ngay cả sức lực chuyện cũng còn.
“Nhất định là món Hồ Đản độc của nhà các ngươi, rốt cuộc món Hồ Đản đó là thứ gì?”
Triệu lão bản nhất thời , ban đầu nghĩ chuyện chắc chắn liên quan gì đến Bảo Thiên tửu lầu của , dù trưa nay khách đến ít, mà chỉ bàn tìm đến. lúc xác định chỉ bàn gọi món Hồ Đản, liền bắt đầu sợ hãi.
“Ngươi mau hậu bếp lấy thêm một cái Hồ Đản nữa đến đây.”
“Tưởng công t.ử xin ngài nguôi giận, món Hồ Đản cũng là mua từ Hồ, Hồ đó quả thật thứ độc, chúng mới dám bày lên bàn đấy chứ!”
Tống Vãn Trân cẩn thận quan sát vị Tưởng công t.ử , cách ăn mặc gia thế tầm thường, nếu Triệu lão bản cũng sẽ một tiếng Tưởng công tử, hai tiếng Tưởng công t.ử mà gọi như .
Trong lúc Tống Vãn Trân đang đ.á.n.h giá, tiểu nhị mang cái gọi là Hồ Đản . Tống Vãn Trân kỹ , thì cái gọi là Hồ Đản chẳng là khoai tây .
Nhìn củ khoai tây mọc mầm , Tống Vãn Trân chợt hiểu , trách vị Tưởng công t.ử trúng độc, khoai tây mọc mầm , thể trúng độc chứ.
--- Cha độc ác bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -