Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 265: Tống Tú tài hồi thôn ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Mau cởi giày , con xem chân con bẩn thỉu thế , còn dính cả phân gà nữa chứ.”

 

Nghe lời dặn dò của các bậc trưởng bối, lũ trẻ ngoan ngoãn đứa nào đứa nấy cởi giày đặt sang một bên.

 

Tôn Xảo Vân một bên tủm tỉm mở miệng.

 

“Ôi chao, chẳng cả, lũ trẻ vui cứ để chúng chơi , nhiều quy tắc đến .”

 

Xe ngựa dạo một vòng một vòng, chở xong trẻ con chở lớn, mãi đến khi trời gần tối mới thỏa chí mà hồi gia.

 

Lần , thôn Tống Gia thỏa mãn cơn khao khát xe ngựa , thứ còn thể quý giá đến mức nào? Thôn Tống Gia bọn họ cũng hẳn một chiếc đấy thôi.

 

Sau đường lớn thấy xe ngựa cũng sẽ chẳng còn như kẻ từng thấy sự đời mà ngó nghiêng nữa, tránh chê là bọn nhà quê.

 

Huyện thành

 

Tống Thiên Kha nhân lúc huyện học nghỉ, cuối cùng cũng bước chân lên con đường hồi hương về thôn Tống Gia.

 

Ngày Tống Thiên Kha rời thôn Tống Gia trong bộ dạng t.h.ả.m hại, trở về, xe ngựa của Khương gia mà hồi hương.

 

Nhìn chiếc xe ngựa mắt mấy hoa lệ, Tống Thiên Kha ưỡn thẳng lưng, phủi phủi bụi trường sam, mang theo một vẻ kiêu ngạo tự nhiên vén rèm xe bước lên.

 

Hắn thôn Tống Gia hãy mà xem, Tống Tú tài đây với bọn “chân bùn” nào giống , giờ đây đều là xe ngựa để xuất hành.

 

Chiếc xe ngựa quý giá như e là bọn “chân bùn” bọn họ cả đời cũng cơ hội mà lên.

 

Tống Vân Phi cũng học Tống Thiên Kha phủi phủi y phục của theo lên xe ngựa.

 

Từ khi đến Khương gia, đây vẫn là đầu tiên Tống Vân Phi xe ngựa ngoài, chỉ cảm thấy bản lúc thật sự uy phong.

 

Đợi đến thôn Tống Gia, cho những bạn cũ của xem, xe ngựa trở về.

 

Bọn họ lớn đến nhường e là còn từng chạm xe ngựa !

 

Tống Vân Phi giờ đây thể tưởng tượng ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc của những bạn khi thấy từ xe ngựa bước xuống.

 

Hai cha con mong đợi suốt cả quãng đường cuối cùng cũng hồi hương về thôn Tống Gia, mắt thấy đến cổng làng, nhưng trong thôn như Tống Thiên Kha tưởng tượng mà một nhóm vây quanh.

 

Hắn vén rèm cửa sổ xe ngựa, chỉ thấy ba bốn dân làng đang trò chuyện ở cổng làng liếc xe ngựa hai cái, còn bĩu môi lắc đầu tỏ vẻ chẳng thèm.

 

Tống Thiên Kha trong lòng lấy lạ, bọn “chân bùn” coi thường xe ngựa của ? Sao đứa nào đứa nấy đều trở nên dè dặt thế .

 

Hắn tưởng rằng về làng sẽ vây quanh, ngưỡng mộ vinh quy bái tổ.

 

Triệu bà t.ử cùng mấy bà lão đang trò chuyện liền thấy một chiếc xe ngựa cũ kỹ thôn, Triệu bà t.ử bĩu môi.

 

“Chiếc xe ngựa cũ kỹ như so với chiếc của Tam Nha đầu kém xa .”

 

“Ừm, chiếc của Tam Nha đầu , cái mái che lớn bao, thoải mái mấy. Con xem cái mái che thấp cũ, còn cảm thấy bí bách khó chịu.”

 

Hai đang chuyện, Triệu bà t.ử liền trông thấy chiếc xe ngựa dừng cửa nhà Tống Vãn Trân.

 

“Ấy~, đó là đến nhà Tam Nha đầu ?”

 

“Hừ, Tam Nha đầu nhà đang ăn lớn đấy, quý khách đến nhà là chuyện thường tình.”

 

Bỗng nhiên mấy bà lão đứa nào đứa nấy đều dậy, họ đồng loạt từ xe ngựa bước xuống, tức thì trợn tròn mắt.

 

Kia...... chẳng Tống Thiên Kha ?

 

“Cái tên cẩu nam nhân trở về ?”

 

“Nhìn cái dáng vẻ ở huyện thành cũng chẳng ăn gì khá khẩm. Những nếp nhăn mặt , nhớ ngày nếp nhăn.”

 

“Hừ, chỉ là nếp nhăn, con xem khí sắc còn bằng nữa.”

 

“Hắn sẽ bao giờ về thôn Tống Gia nữa , giờ mặt mũi mà trở về.”

 

“Hừ, cái chức con rể ở rể chẳng dễ !”

Mèo con Kute

 

Triệu bà t.ử xong liền theo, mang theo vài phần cảnh giác mà mở miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-265-tong-tu-tai-hoi-thon.html.]

 

“Ta xem xem, Xảo Vân với Nhị Nha đầu ở nhà một đấy, đừng để cái tên cẩu đồ vật bắt nạt hai con họ.”

 

Mấy bà lão khác cũng gật đầu mà theo.

 

Tống Thiên Kha đang chút tiếc nuối, xe ngựa trở về, dân làng nào nhiệt tình đón để khoe khoang một chút.

 

Hắn nghĩ chắc chắn là về đúng lúc, giờ đều đang bận, nên rảnh rỗi đến xem náo nhiệt.

 

Vừa sắp xếp cho phu xe đậu xe ngựa xong, liền thấy mấy bà lão về phía , Tống Thiên Kha lén lút khóe môi nhếch lên, kéo kéo trường sam của , ngẩng đầu vẻ kiêu ngạo.

 

Hắn ngay bọn “chân bùn” thấy sự đời thấy chiếc xe ngựa hiếm như nhất định sẽ bu .

 

Tống Thiên Kha liếc mắt một cái nhận Triệu bà t.ử đang phía .

 

Trong vẻ lạnh nhạt mang theo vài phần kiêu ngạo, gọi một tiếng.

 

“Phát Tài thẩm, dạo khỏe .”

 

Quả nhiên là Tống Thiên Kha, mấy bà lão thấy bộ dạng tiều tụy nhiều của Tống Thiên Kha lúc , ban đầu còn thực sự nghi ngờ .

 

“Ha ha~”

 

Triệu bà t.ử chua chát hừ hai tiếng, từ thích cái bộ dạng thích vẻ của Tống Thiên Kha, hai con nhà đều thích vẻ, nếu thì khi Tôn Xảo Vân cùng Tống Thiên Kha hòa ly, Triệu bà t.ử chẳng về phía Tôn Xảo Vân mà lên tiếng.

 

“Thật sự là Tống Tú tài ư? Sao ngươi biến thành bộ dạng ?”

 

Triệu bà t.ử vẻ ngươi ăn khá khẩm chút nào, nhưng trong mắt Tống Thiên Kha, thấy đối phương đang ngưỡng mộ , sùng bái .

 

Hắn khẽ , một tay đặt lưng một tay đặt ngực, kẻ còn tưởng sắp ngâm một bài thơ .

 

“Khương gia ở huyện thành là đại hộ, cuộc sống sung túc, vật tư dồi dào, những thứ ăn mặc dùng so với đây quả thật là giảm ít, cho nên.......”

 

“Cho nên ngươi mới biến thành bộ dạng , mới bao lâu chứ, trông già hơn chỉ mười tuổi?”

 

Không đợi Tống Thiên Kha xong, Triệu bà t.ử liền nhịn mà ngắt lời .

 

Hử?

 

Tống Thiên Kha “.......”

 

Bọn ngu phụ , các nàng xem rốt cuộc các nàng đang , già chỗ nào?

 

Tống Thiên Kha sắc mặt ngượng nghịu trong giây lát, mới chút kiên nhẫn mà mở miệng.

 

“Ta đây là do sách hao tổn tinh lực mà .”

 

“Ôi chao, đây là sách hao tổn tinh lực ư, con rể ở rể cho hao tổn tinh lực?”

 

“Ta thấy Tống Tú tài trông như lão yêu tinh hút cạn tinh huyết !”

 

“Ha ha ha~”

 

Mấy bà lão nhịn trêu chọc, khiến Tống Thiên Kha mặt lúc đỏ lúc trắng vì tức giận. Nếu còn giữ thể diện là đàng hoàng, e là cùng mấy bà lão mà mắng c.h.ử.i .

 

Quả nhiên là thô bỉ thôn phụ, nên chuyện với bọn “chân bùn” .

 

Tống Thiên Kha khẽ hừ một tiếng, xoay về phía đại môn.

 

Tống Vân Phi thấy lão phụ chế giễu như tức thì cảm thấy mất mặt. Hắn tuy hiểu rõ những lời các bậc trưởng bối , nhưng chỉ bộ dạng tức giận của Tống Thiên Kha, cũng mấy thôn phụ chẳng lời ý gì.

 

Suốt dọc đường Tống Thiên Kha đều khi về thôn bọn họ sẽ phong quang bao, bọn “chân bùn” thấy bọn họ sẽ ngưỡng mộ chừng nào.

 

Đây là sự ngưỡng mộ mà phụ ? Hắn chỉ thấy mấy bà lão bĩu môi chế giễu.

 

Một bên, mấy đứa trẻ cũng xúm , đó đều là những bạn từng chơi cùng Tống Vân Phi.

 

Tống Vân Phi y phục mới tinh của mấy đứa trẻ mặc đồ lấm lem, cảm giác kiêu ngạo trong lòng từng chút một phình to.

 

--- Tra phụ vứt thê bỏ tử? Chúng ăn thịt ngươi chớ thèm! -

 

 

 

Loading...