Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 264: Nàng có thể đã tìm thấy đại ca rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng cứ nghĩ tính toán rõ ràng tình trạng hiện tại của đại ca là đại an, mà vì vẫn chậm chạp trở về.
"Có lẽ đó chính là đại ca của !"
Tống Vãn Trân dứt khoát mở lời, Hàn Tranh cũng ngờ dễ dàng như mà y tìm nhà cho tên tiểu t.ử .
"Đợi trở về sẽ sai vẽ một bức họa của tên tiểu t.ử gửi đến. Nếu quả thật là đại ca của nàng..."
Hàn Tranh dịu giọng, ngừng một chút tiếp tục .
"Nếu quả thật là đại ca của nàng, nàng hãy mang bánh mì đến Kinh thành tìm ."
Tống Vãn Trân "......"
Hạt châu bàn tính nảy lên, đều văng trúng mặt nàng .
nếu thực sự là đại ca của nàng, đừng là bánh mì, nàng sẽ trực tiếp mở chi nhánh ở Kinh thành, cho Hàn Tranh ăn thỏa thích.
Tống Vãn Trân vốn tự thử vẽ một bức họa của đại ca để Hàn Tranh nhận diện, nhưng nghĩ nghĩ , thôi thì bỏ . Với tài vẽ của nàng, e rằng vẽ chính nàng còn nhận .
Tống Vãn Trân nén sự xúc động trong lòng, cùng Hàn Tranh trò chuyện phiếm một lúc. Nàng cảm thấy Thế t.ử Hàn thực khá .
Đến từ Kinh thành, xuất từ gia đình quyền quý nhưng hề vẻ kiêu ngạo, cũng chẳng khinh thường những dân thường như họ.
Gia giáo của Hàn Quốc công phủ chắc hẳn tệ. Nếu đại ca thực sự ở Hàn Quốc công phủ, chắc cũng sẽ đối đãi lễ độ, hà khắc gì.
Một gia đình quyền quý như bận tâm đến sống c.h.ế.t của một dân thường? Họ thể cứu , còn mời đại phu chữa trị, điều đó cho thấy cả gia đình đều là lương thiện.
Tống Vãn Trân chằm chằm Hàn Tranh một lúc lâu, cho đến khi Hàn Tranh đến mức sởn gai ốc.
"Sao , nàng sẽ là lợi dụng nơi đây hoang vắng mà chuyện bất chính với bản thế t.ử đấy chứ?"
"Trên đường về Kinh thành, nhất nên cẩn thận hơn nhiều. Tai ương chồng chất, một khi sơ suất thể bỏ mạng dọc đường."
Lời Tống Vãn Trân đùa. Hàn Tranh quả thật tướng phú quý, nhưng hiện giờ ấn đường y sắc ảm đạm, tướng gặp đại nạn.
E rằng khi về đến Kinh thành, y nhất định sẽ gặp một kiếp nạn lớn đang chờ đợi, dù c.h.ế.t cũng thể lột một tầng da.
Sau khi trở về Kinh thành sẽ là cảnh tượng gì, Hàn Tranh sớm nghĩ đến. Tuy nhiên, y từng nghĩ đến việc những sẽ gì y đường.
Thấy thần sắc nghiêm túc của Tống Vãn Trân, Hàn Tranh nàng đang đùa.
"Đa tạ, sẽ chú ý. Nhất định sẽ sống sót trở về Kinh thành."
Thế gia phú quý phồn vinh, nhưng cũng những cuộc tranh đấu gia tộc, tranh chấp đảng phái mà dân thường thể tưởng tượng nổi. Một ý niệm thể là phú quý, một ý niệm thể là địa ngục. Một khi bất cẩn sai phe, liền nguy cơ tru di cửu tộc.
Tống Vãn Trân dường như thể hiểu vì Hàn Tranh khi xưa sống ở Kinh thành với hình tượng của một tên công t.ử bột ăn hại. Đây cũng là một cách để bảo một cách khôn ngoan.
cho dù như , vẫn buông tha y, để một tên công t.ử bột tiễu phỉ. Hoặc là c.h.ế.t trong ổ giặc, hoặc là c.h.ế.t đường về Kinh. Tóm , luôn y trở về Kinh thành.
"Mong thể bình an trở về Kinh thành, quan trọng nhất là gửi bức họa của đại ca về đây."
Hàn Tranh "......"
Sớm y cảm ơn , lẽ là nàng cảm ơn y mới .
Trên đường về, Tống Vãn Trân nghĩ nghĩ vẫn dám cho Tôn Xảo Vân tin tức về đại ca, chỉ mong Hàn Tranh thể bình an trở về Kinh thành và sớm gửi bức họa của đại ca về.
Nàng sợ rằng đó sẽ là một niềm vui hão huyền, điều tương đương với việc một nữa khoét sâu vết sẹo Tôn Xảo Vân. Một thể chịu đựng mấy nỗi đau mất con như .
Vừa kịp ngày khai trương cửa hàng, cỗ xe ngựa mà Tống Vãn Trân đặt Lý thúc đưa đến sạp bánh ngọt.
Các thương nhân xung quanh ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ, tiến lên sờ sờ nắn nắn. Hồ thẩm thì ngưỡng mộ đến mức mắt đờ .
"Nha đầu con thật là tài. Đời thẩm còn từng xe ngựa bao giờ."
Bây giờ giờ ăn, sạp của Hồ thẩm cũng bận. Tống Vãn Trân liền kéo lên xe ngựa, bảo Tôn Trường Thiết điều khiển xe ngựa dạo một vòng quanh trấn.
Tuy Tôn Trường Thiết đây từng lái xe ngựa, nhưng y thường ngày lái xe bò. Hôm nọ ở chợ ngựa theo Lý thúc học hỏi một lúc. Ban đầu còn chút căng thẳng, nhưng chỉ một lát lái thuần thục.
Tôn Trường Thiết lái xe ngựa reo hò đầy phấn khích.
"Chà, xe ngựa đúng là nhanh hơn và nhẹ nhàng hơn xe bò nhiều. Tiếng lộc cộc cứ như bay !"
Lần đầu tiên xe ngựa, ngoài sự phấn khích thì Hồ thẩm còn chút sợ hãi. Nàng cảm thấy tốc độ nhanh, nhanh hơn xe bò nhiều.
"Ngồi trong xe ngựa đúng là hưởng phúc mà, đông ấm hạ mát, thật bao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-264-nang-co-the-da-tim-thay-dai-ca-roi.html.]
Hồ thẩm xong, chút nỡ Tống Vãn Trân.
"Nha đầu con sắp chuyển đến cửa hàng , thẩm thể ngày nào cũng gặp con, trong lòng thật sự dễ chịu chút nào."
Hai nhà ăn gần lâu như , Hồ thẩm thật sự nỡ xa Tống Vãn Trân. Tuy vẫn ở trong trấn, nhưng dù cũng cách hai con phố, ngày thường đều bận rộn ăn, sẽ nhiều thời gian gặp gỡ trò chuyện nữa.
"Ta rảnh rỗi mà, việc gì thì đến sạp hoành thánh tìm thẩm. Ngày nào ăn hoành thánh thì cứ đến."
Hồ thẩm gật đầu.
"Đợi con đến, thẩm còn gói cho con cái bánh nhân to đùng."
Sắp đến ngày khai trương cửa hàng mới, hôm nay Tống Vãn Trân cho họ quá nhiều đồ, đến chiều dọn hàng.
Lúc về, chỉ Tôn Trường Cương tự lái xe bò, những khác đều chạy lên xe ngựa.
Tôn Trường Cương vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ lái xe bò, cỗ xe ngựa phía càng lúc càng xa, trong lòng thầm nghĩ y cũng mau chóng học lái xe ngựa, cái xe bò ai thích lái thì lái.
Xe ngựa thôn, lũ trẻ con liền đổ xô đến vây quanh. Đặc biệt khi thấy xe là Tôn Trường Thiết, chúng càng chạy theo bên cạnh xe ngựa.
"Cậu Trường Thiết, nhà mua xe ngựa ?"
Tôn Trường Thiết nhe hàm răng hô, bảo lũ trẻ chạy chậm , vội vàng giảm tốc độ xe ngựa.
"Là tam tỷ tỷ của các con mua đó."
Lũ trẻ xong quả nhiên là xe ngựa của thôn , lập tức reo hò.
"Tam tỷ tỷ mua xe ngựa , thôn chúng xe ngựa !"
Nghe tiếng reo hò của lũ trẻ, ít lớn cũng từ trong nhà chạy . Nhìn thấy cỗ xe ngựa mới toanh, họ cũng phấn khích ngưỡng mộ.
"Không thể tin , nha đầu Tam mua xe ngựa ?"
Trong lòng họ, những gia đình nào thể mua xe ngựa thì đều là phú hộ, đó là biểu tượng của phận, khác biệt với những kẻ chân lấm tay bùn như họ.
Tống Vãn Trân từ xe ngựa bước xuống, đáp.
"Cửa hàng sắp khai trương , dùng xe ngựa để giao hàng sẽ tiện lợi hơn."
Mèo con Kute
Vợ của Lý Chính và Triệu bà t.ử cũng chạy vội đến. Mặc dù đây họ cũng từng thấy xe ngựa, nhưng đó do trong thôn họ mua. Họ thậm chí còn sợ đến gần xem sẽ chê là kẻ nhà quê từng thấy sự đời.
Chỉ trong chốc lát, xe ngựa vây kín một vòng lớn và trẻ con, ai nấy đều ngưỡng mộ sờ sờ nắn nắn.
Tuấn mã tính tình ôn thuận, vuốt ve cũng chẳng hề giận dữ, thỉnh thoảng khịt mũi phun một .
Nhìn thấy ánh mắt khát khao của lũ trẻ, Tống Vãn Trân phất tay, lệnh Tôn Trường Thiết điều khiển xe ngựa đưa chúng dạo quanh thôn vài vòng.
Lũ trẻ xong đều hò reo vang dội.
“Ngồi xe ngựa ! Ngồi xe ngựa lớn của Tam tỷ tỷ !”
Thiết Đản từ trong sân chạy , liếc mắt một cái trông thấy chiếc xe ngựa bên ngoài, đôi chân ngắn cũn thoăn thoắt chạy vọt lên phía xe.
“Đây là xe ngựa của Tam cô cô , cưỡi ngựa lớn, cưỡi ngựa lớn.”
Tôn Trường Thiết một tay ôm đứa bé lòng, quất roi ngựa .
“Thiết Đản cùng công lái xe ngựa, công sẽ dạy con lái xe ngựa.”
Thiết Đản vẻ mặt tự hào lũ trẻ xung quanh, trợn mắt, đôi chân ngắn cũn ngừng hô hoán.
“Giá giá giá, lái xe ngựa ~”
Lũ trẻ đứa nào đứa nấy tranh khúc khích chen chúc trong xe ngựa, sợ bản bỏ .
Các bậc trưởng bối vội vàng dặn dò con cái .
“Ôi chao, đừng để hỏng xe ngựa của Tam tỷ tỷ con đấy.”
“Nước mũi phép chùi lên xe ngựa.”
“Mau cởi giày , con xem chân con bẩn thỉu thế , còn dính cả phân gà nữa chứ.”
--- Tra phụ vứt thê bỏ tử? Chúng ăn thịt ngươi chớ thèm! -