Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 261: Đã nhận sai thì bạc cũng nên cho chúng ta một phần chứ ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:24:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ban đầu bọn họ dám về, sợ dân làng coi thường.

 

Nghĩ bụng đợi hai ngày nữa khi Lý Chính và dân làng nguôi giận sẽ về.

 

hôm nay Huyện lệnh cho Chủ bộ mang nhiều thứ đến Tống Gia thôn.

 

Có thịt, gạo, bột mì, còn mỗi hộ sẽ thưởng hai lạng bạc.

 

Hai lạng bạc đó, bọn họ việc quần quật cả năm cũng để dành hai lạng bạc.

 

Số bạc là của Tống Gia thôn, chẳng bọn họ cũng phần , bọn họ cũng là một phần của Tống Gia thôn mà!

 

Thế nên khi tin , mấy gia đình cũng sợ dân làng nguôi giận nữa, lập tức phi ngựa về.

 

Hai mươi mấy , trong đó chỉ riêng thanh niên trai tráng bảy tám , năm sáu phụ nữ trẻ, ba bà lão quá lớn tuổi, và mấy lão hán bốn năm mươi tuổi.

 

Hai mươi mấy mặt mày lem luốc, chẳng bọn họ chạy , vẻ t.h.ả.m hại lắm.

 

Nghĩ cũng , trong thôn nhà ai cũng chẳng bao nhiêu tiền, chạy ngoài cũng chẳng khác gì chạy nạn, nỡ thuê quán trọ ăn uống, đành tìm một khe núi, hang động hoang vắng nào đó mà trốn.

 

“Cha, chúng qua đó thế nào đây?”

 

Trong đó một lão hán lớn tuổi hơn một chút, tiếng trong đại gia đình , ông phía gọi là Tống Nhị thúc.

 

Tống Nhị thúc lạnh mặt đầu trừng mắt con trai Tống Đại Lực một cái. Nếu xúi giục bọn họ bỏ trốn, thì bọn họ trở thành kẻ phản bội của Tống Gia thôn. Ông già một cục mà vẫn mang cái danh phản bội.

 

“Còn thế nào nữa, chỉ thể giả đáng thương để cầu xin sự đồng tình thôi chứ , bạc nữa ?”

 

“Muốn, đương nhiên là , chỉ bạc mà còn cả gạo và bột mì nữa.”

 

Những khác lên tiếng, nhưng trong lòng cũng nghĩ như , chỉ gạo và bột mì, bọn họ còn ăn thịt heo cho thỏa thuê. Nghe Hoàng Huyện lệnh còn cho mang đến hai con heo béo lận.

 

Đại Lực nương, vợ của Tống Nhị thúc, hùng hổ bên cạnh chồng , hừ một tiếng mở miệng.

 

“Dù thì nếu bạc đưa, sẽ lăn lóc ăn vạ mặt Lý Chính.”

 

Tống Nhị thúc vợ , lên tiếng coi như ngầm đồng ý.

 

Mấy bụng đói cồn cào ngửi thấy mùi thơm, nhanh đến mặt dân làng.

 

Tống Nhị thúc tiến lên một bước, giọng điệu chút bất lực, dáng vẻ đó giống như đến nhận mà giống như đến than thở hơn.

 

“Kính thưa Lý Chính thúc!”

 

Những phía dám ngẩng đầu Lý Chính, cũng dám những dân làng đang ăn cơm.

 

Mùi thơm từ nồi thịt quá nồng, khiến bọn họ cứ đó thèm nhỏ dãi. Dân làng cũng ăn nữa mà thẳng bọn họ. Thời gian dường như ngưng đọng, khung cảnh yên tĩnh lạ thường, chỉ thấy tiếng nuốt nước bọt liên tục của mấy gia đình .

 

Mất mặt, thật sự quá mất mặt , Tống Nhị thúc lúc chỉ tìm một cái lỗ mà chui xuống.

 

“Ừm ~”

 

Tống Lý Chính thậm chí còn thèm Tống Nhị thúc lấy một cái.

 

“Đã về thì mau về nhà nghỉ ngơi .”

 

Giọng điệu của Tống Lý Chính bình thản. Tống Nhị thúc đảo mắt, trực giác mách bảo gì đó . Ông nghĩ Tống Lý Chính sẽ mắng mỏ bọn họ một trận té tát mặt dân làng.

 

Tốt nhất là mắng một trận cho hả giận, đó coi như chuyện gì xảy .

 

Tống Lý Chính những mắng bọn họ, mà giọng điệu còn bình thản như , sự bình thản càng khiến Tống Nhị thúc hoảng sợ hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-261-da-nhan-sai-thi-bac-cung-nen-cho-chung-ta-mot-phan-chu.html.]

Tống Nhị thúc trừng mắt vợ một cái, Đại Lực nương liền l.i.ế.m mặt chạy lên phía , cúi lóc t.h.ả.m thiết .

 

“Kính thưa Lý Chính thúc, chúng con đặc biệt về để nhận , chuyện đều tại con, là do lão già sợ c.h.ế.t đó, nên mới kéo bọn chúng bỏ chạy. ”

 

Đại Lực nương khổ sở Tống Lý Chính, lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng hối hận.

 

“Nhận thì cần. Mọi đều vì sống sót, các ngươi chạy khỏi thôn để thoát vốn dĩ chẳng gì sai cả, bình an vô sự trở về là , cần vở kịch .”

 

Tống Vãn Trân cảm thấy Lý Chính đúng, sống mà chạy khỏi thôn chẳng gì sai, nhưng mặt dân làng thì quả thật chút mất mặt.

 

Theo lý mà , mất mặt thì mau về nhà đóng chặt cửa mà ở yên đó, cứ chạy đến mặt Lý Chính để thể hiện sự hiện diện thì quả thật mặt dày .

 

Vì gạo, vì bột mì và vì bạc, đúng là cần mặt mũi nữa !

 

Thấy Lý Chính năng nhanh chậm, Tống Đại Lực nhịn mở miệng.

 

“Lý Chính thúc, Huyện lệnh phát gạo, bột mì và thịt heo cho thôn chúng , còn mỗi hộ hai lạng bạc nữa.”

 

Lời của Tống Đại Lực dứt, mấy dân làng nhịn dậy xắn tay áo. Đây rõ ràng là đến để đòi bạc, quá nó mặt dày . Bọn họ còn đ.á.n.h đám phản bội , bọn chúng mà còn dám đến đòi bạc.

 

Tống Lý Chính gật đầu, giơ tay hiệu cho những dân làng đang định dậy xuống.

 

chuyện đó, bạc là Hoàng Huyện lệnh thưởng cho thôn vì bắt sơn phỉ, chỉ những dân làng bắt sơn phỉ mới .”

 

Tống Lý Chính lớn chuyện, truyền ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tống Gia thôn. Ông chỉ chuyện rõ ràng, giải thích rằng bạc liên quan đến bọn họ, để bọn họ sớm dứt lòng là .

 

Mèo con Kute

Đó là hai lạng bạc, nghĩ đến bạc lớn như , ánh mắt Tống Đại Lực rực lửa.

 

“Lý Chính, chúng con cũng là Tống Gia thôn, bạc cũng nên phần của chúng con chứ?”

 

Tống Đại Lực cứng đầu mở miệng, bạc cũng nhất quyết .

 

Đã từng thấy kẻ hổ, nhưng từng thấy kẻ nào mặt dày một cách đường hoàng như . Tống Lý Chính rõ ràng như thế , mà gia đình còn trợn mắt đòi bạc nữa.

 

Chẳng lẽ bọn họ nếu Tống Lý Chính ngăn cản, bọn họ sớm đ.á.n.h cho một trận .

 

đó Lý Chính, chúng con là Tống Gia thôn gốc, chúng con chúng con nhận, nhận thì bạc cũng nên cho chúng con một phần chứ.”

 

Đại Lực nương lau một vệt nước mắt , lóc ầm ĩ lên, giọng cứ như tiếng lừa kêu thật chói tai.

 

“Là rõ ràng tai các ngươi nhét lông lừa ? Số bạc là Hoàng Huyện lệnh thưởng cho chúng bắt sơn phỉ, các ngươi bắt sơn phỉ , giúp đào bẫy nhặt đá ?”

 

Tống Lý Chính nâng cao giọng, tức giận bật dậy trừng mắt Tống Đại Lực và Đại Lực nương.

 

Thấy Tống Lý Chính nổi giận, Tống Đại Lực nhất thời mất hết nhuệ khí, cúi đầu liếc mắt Tống Lý Chính, sang lão cha của .

 

Tống Nhị thúc ho khan một tiếng đầy ngượng nghịu. Ông là một lão cáo già, nãy khi thấy dân làng dậy bạc thể đòi , nên ông dứt khoát lên tiếng, cứ để vợ và con trai loạn .

 

, các ngươi dựa cái gì mà đòi bạc, một lũ phản bội mặt mũi về, đuổi các ngươi khỏi Tống Gia thôn là may lắm .”

 

“Chúng chấp nhặt với một nhà các ngươi nữa, các ngươi còn điều mà rút lui , còn mặt mũi nào đến đòi bạc.”

 

“Tống Gia thôn cần những kẻ liêm sỉ như , đ.á.n.h bọn chúng ngoài thôi.”

 

Thấy Lý Chính nổi giận, các thôn dân cũng nhao nhao bắt đầu mắng nhiếc. Vốn dĩ hôm nay tâm trạng , ai mất hứng, thế mà cố tình kẻ cứ thích gây chuyện phiền phức.

 

Tống Đại Lực thấy các thôn dân xoa quyền sát chưởng thì cũng dám thêm lời nào, đừng lát nữa bạc chẳng đòi , còn ăn đòn.

 

Đại Lực nương tự cho là một lão bà tử, đám đàn ông dù cũng chẳng thể động thủ với nàng, liền xoạch một tiếng phịch xuống đất bắt đầu lóc om sòm.

 

--- Tên Cha Khốn Nạn Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm Khát -

 

 

 

Loading...