Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 259: Giết heo! Tiệc mừng toàn thôn ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:23:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta thể chậm trễ việc ăn của cô nương, đợi thêm lát nữa là , Tống Lý Chính quả nhiên gọi cô nương trở về.”
“Đồ đạc cũng bán gần hết, vốn dĩ cũng nên về , ngược để Chủ bạ đại nhân đợi lâu.”
Hai khách sáo vài câu, khiến mấy xung quanh đều kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.
Chủ bạ đại nhân đối với Tam nha đầu khách khí đến !
Thời gian cũng còn sớm, chủ bạ thêm lời thừa thãi, trò chuyện với Tống Vãn Trân vài câu liền định rời .
Lúc , còn đặc biệt Hoàng huyện lệnh gửi lời vấn an đến Tống Vãn Trân.
Mấy vị trưởng bối một phen ngạc nhiên, Tam nha đầu xem cũng quen với Hoàng huyện lệnh.
“Vậy cũng xin Chủ bạ đại nhân gửi lời vấn an đến Bác Hoàng.”
Chủ bạ gật đầu, như chợt nhớ điều gì đó.
“Ta Tống Lý Chính tiệm bánh ngọt của cô nương hai ngày nữa sẽ khai trương ?”
Tống Vãn Trân gật đầu.
“Phải, cửa hàng trang hoàng xong xuôi, chỉ chờ ngày lành giờ để khai trương. Nếu Bác Hoàng và Chủ bạ đại nhân thời gian rảnh, hôm đó thể đến nếm thử món bánh mì và món tráng miệng mới của chúng .”
Chủ bạ lộ vẻ hài lòng, trông giống như một bậc trưởng bối đang khích lệ một hậu bối xuất sắc .
“Hiện giờ việc kinh doanh bánh ngọt của cô nương đại diện cho danh tiếng của huyện Thanh Viễn chúng , ngay cả Hàn Thế t.ử cũng khen ngợi ngớt, Hoàng huyện lệnh cũng coi trọng việc .
Ta trở về sẽ báo việc tiệm bánh ngọt của cô nương khai trương cho Hoàng huyện lệnh , nếu ngài việc công khẩn cấp, chắc chắn khi đó sẽ đích đến dự.
Dù cho Hoàng huyện lệnh đến, cũng nhất định sẽ đến.”
Tống Vãn Trân xong chút xúc động, nhưng biểu lộ quá rõ ràng.
“Vậy thì quá , nếu hai vị đại nhân trấn giữ, ngày khai trương tiệm bánh ngọt chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Đợi đến khi Tống Vãn Trân tiễn chủ bạ , mấy lão già trong nhà đều náo loạn cả lên.
“Tam nha đầu gọi Hoàng huyện lệnh là gì?”
“Dường như là gọi là Bác Hoàng.”
“Đó là gọi Hoàng huyện lệnh , Hoàng huyện lệnh đúng là họ Hoàng mà.”
“Đương nhiên , nếu Chủ bạ đại nhân khách khí với Tam nha đầu đến .”
Các lão già vô cùng phấn khích, còn chút vẻ trầm thường ngày nào.
Không ngờ tới , Tống Gia Thôn của bọn họ kết với Hoàng huyện lệnh.
Vợ Lý Chính vẫn luôn ở bên hầu cho chủ bạ và mấy vị trưởng bối, lúc thấy chủ bạ mới dám thở phào một câu.
“Ôi chao ơi, dọa c.h.ế.t khiếp , sống lớn từng còn từng thấy quan lớn như .
Chủ bạ đại nhân mà đích ở đây đợi Tam nha đầu trở về, chắc chắn là vì Tam nha đầu ưu ái ở chỗ Hoàng huyện lệnh!
Không , ngoài cho cả làng mới .”
Vợ Lý Chính xong liền định chạy ngoài, Quế Cầm cũng vội vàng chạy theo.
“Nương, đợi con với, con cũng ạ!”
Lúc , dân làng Tống Gia Thôn đang ở chân núi lớn phía thôn, đàn ông thì g.i.ế.c heo, g.i.ế.c gà.
Những bếp lò lớn đơn sơ xếp thành hàng, bên trong đang đun nước nóng.
Phụ nữ thì nhặt rau, thì nhóm lửa, ba năm một nhóm trò chuyện vô cùng rôm rả.
Mèo con Kute
Bọn trẻ con chạy qua chạy quanh lớn, đuổi bắt , đùa ngây thơ vô tà.
“Ăn thịt , ăn thịt mỡ lớn !”
“Chạy chậm thôi, tránh xa bếp lò một chút.”
“G.i.ế.c heo đó, gần thế gì, cẩn thận phân heo b.ắ.n lên .”
Tôn Xảo Vân tủm tỉm trong đám các bà thím, nàng định đến giúp thì mấy phụ nữ kéo sang một bên.
“Đâu cần nàng nhúng tay , nàng mặc sạch sẽ như đừng bẩn quần áo.”
Tôn Xảo Vân ngại ngùng.
“Vậy thể chỉ ăn mà gì ?”
Vợ Lý Chính chạy tới kéo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-259-giet-heo-tiec-mung-toan-thon.html.]
“Nàng cứ chờ ăn là , nhiều thế cần nàng tay.”
Tôn Xảo Vân cũng tranh giành việc nữa, dù cũng tranh , đông như quả thật cần nàng.
Nàng cũng coi như thơm lây nhờ con gái mà trở thành đại công thần.
Tôn Trường Thiết sức lực lớn, giúp đàn ông g.i.ế.c heo.
Hai con heo nái lớn mập lạ thường, hiếm khi gặp heo lớn đến ở chợ phiên.
Mấy đàn ông kéo đầu heo, tấm tắc khen heo béo, dáng vẻ nước miếng sắp chảy cả heo .
Lúc , tương xứng với nụ gương mặt mỗi chính là hai con heo béo và đám gà vịt chờ thịt đất.
“Con heo bao nhiêu mỡ béo, cả làng đều thể thưởng thức một bữa no nê .”
“Ta bây giờ nghĩ đến cái cảm giác đầy miệng mỡ béo, sâu thèm ăn bò .”
Dù ăn thịt, chỉ dùng mỡ heo xào rau thôi cũng thơm lắm .
Tống Lý Chính qua, trách yêu một câu.
“ là đồ tiền đồ, cứ như từng ăn thịt heo bao giờ.”
Người hì hì, đúng là lâu ăn thịt heo, mùa thu hoạch vất vả như mà nhà cũng nỡ cắt lấy cân thịt nào, thể thèm thuồng phát điên chứ.
Tống Lý Chính xong đang cầm dao.
“Lát nữa thịt heo sẽ chia thành ba phần, mỗi phần năm cân, một phần riêng cho Tam nha đầu, hai Trường Thiết và Trường Cương mỗi một phần, để bọn họ mang về Tôn Gia Trang.”
Người cầm d.a.o liền gật đầu lia lịa.
“Vâng, hiểu, Lý Chính yên tâm, đảm bảo sẽ cắt ba miếng thịt ngon nhất.”
Hai Tôn Trường Thiết và Tôn Trường Cương Tống Gia Thôn bọn họ, nhưng việc thì quả thực là xông lên.
Người Tôn Gia Thôn của bọn họ vài bỏ chạy , nhưng dám che chắn mặt bọn họ đối đầu với sơn phỉ, cái ơn Tống Gia Thôn bọn họ thể quên.
Tôn Trường Thiết vốn dĩ đang ở một bên giúp g.i.ế.c heo, Tống Lý Chính liền vội vàng xua tay.
“Không cần phiền, hôm nay chúng cứ ăn cùng dân làng một bữa là , cần mang về nhà.”
“Huynh Trường Thiết, ngươi đừng từ chối nữa, hôm nay thịt nhiều, đủ cho dân làng ăn .”
Tôn Trường Thiết hì hì cũng từ chối nữa, bọn họ cũng lâu về nhà.
Chắc việc sơn phỉ quấy nhiễu mười dặm tám thôn đều , nhà chắc chắn đều đang lo lắng, về thăm báo bình an cũng .
Trời còn tối, thịt heo thịt cho nồi.
Tống Lý Chính sai mấy thanh niên khiêng tấm biển do chủ bạ mang đến ngoài.
Không nhắc đến tấm biển thì Tống Vãn Trân cũng suýt quên mất, đường đến bọn họ vẫn còn suy nghĩ tấm biển rốt cuộc gì.
Thấy tấm biển khiêng , Tống Lý Chính vô cùng xúc động.
“Mọi im lặng một chút, để vài lời.”
Nghe Tống Lý Chính hô hoán, dân làng đều im lặng, ngay cả bọn trẻ đang nô đùa cũng ngừng , xổm một bên lắng Tống Lý Chính .
“Tống Gia Thôn chúng lịch sử mấy trăm năm , tổ tiên Tống Gia Thôn chúng năm xưa cũng là nhân vật tầm thường. Lúc đó khắp nơi hạn hán, châu chấu phá hoại, c.h.ế.t rải rác bên đường như súc vật, kẻ sống ăn thịt c.h.ế.t, kẻ sống ăn thịt sống.
Khắp nơi hỗn loạn đến , tổ tiên chúng dẫn theo mấy khắp nam bắc cuối cùng định cư ở đây.
Dần dần khai hoang đất đai, dần dần sửa nhà dựng cửa mà sống.
Thời loạn lạc, hễ ngươi chút của cải , liền kẻ nhòm ngó đến cướp đoạt, thậm chí bọn chúng còn lấy mạng ngươi.
Tổ tiên chúng cùng mấy liều mạng bảo vệ những gì khó khăn lắm mới khai phá .
Dần dà, ngày qua ngày Tống Gia Thôn chúng ngày càng đông, cũng ngày càng ai dám ức h.i.ế.p chúng nữa.
Vào thời điểm đó, Tống Gia Thôn chúng là những sợ khổ, sợ mệt, cũng là những đoàn kết nhất.
Cho đến bây giờ tuy cuộc sống của chúng cũng quá sung túc, nhưng so với những ngày tổ tiên chúng khai hoang thì hơn nhiều .
Đã bao nhiêu năm còn thấy Tống Gia Thôn chúng đoàn kết đến nữa.
Thế nhưng khi sơn phỉ đến, thấy dân làng đồng lòng chống , dũng cảm đối đầu với sơn phỉ, liền Tống Gia Thôn chúng đều là những tài giỏi.
Tổ tiên chúng đời đời là hùng, chúng ô danh tổ tiên, cũng mất những gì tổ tiên để .
Ngay cả Hoàng huyện lệnh cũng Tống Gia Thôn chúng đều là những tài giỏi, cho nên mới gửi tấm biển đến cho chúng .”
--- Tra cha bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm thuồng -