Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 236: Con cái bất hòa, đa phần là do cha mẹ vô đức ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:22:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Mộc Tượng hít sâu một . Đã thể lý lẽ, thì chẳng cần nữa.
Mèo con Kute
Tam Nha Đầu đúng, khi một kẻ chịu thiệt chịu thiệt nữa, những kẻ từng lợi sẽ chỉ trích lầm của ngươi, bất luận ngươi biện bạch thế nào, trong mắt chúng ngươi vẫn sai.
Tống Lý Chính chỉ thấy đầu óc ong ong, cả ngày lẫn đêm trong thôn chẳng nhà nào yên , mà ai thể thông cảm cho cái già xương cốt của ông chứ.
"Lão tẩu dắt thằng cả nhà các ngươi gây chuyện gì nữa , thấy đây Tống Mộc Tượng chính là quá mềm lòng , đáng lẽ cứ c.h.ặ.t đ.ầ.u thằng cả nhà các ngươi thì chẳng chuyện gì cả."
"Lý Chính, chủ cho con đấy, chân con phế , Tống Mộc Tượng đ.á.n.h gãy chân con, bồi thường bạc cho con, chữa chân cho con."
Tống Lý Chính thấy Tống Đại Ca đất từ . Ban đầu ông còn tưởng Tống Đại Ca giả vờ, nhưng giờ thấy ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt, môi dính đầy vết máu, mới Tống Mộc Tượng thật sự nương tay.
"Rốt cuộc là chuyện gì, Tống Mộc Tượng?"
Tống Mộc Tượng Tống Đại Ca đòi bồi thường bạc, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh.
"Lý Chính, cần gì thêm, cứ báo quan ."
Báo quan?
Tống Nương xong liền nổi trận lôi đình, sang Tống Mộc Tượng nghiến răng nghiến lợi.
"Tống Mộc Tượng, nếu con dám báo quan bắt con, hôm nay lão nương đây sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ . Chân gãy mà con còn buông tha , con đúng là rắn độc tâm địa!"
"Mẹ ơi, thể để báo quan, thể để báo quan , con đến quan phủ, đại ngục."
Tống Đại Ca nãy còn cầu xin Lý Chính chủ cho đòi bồi thường bạc, giờ đây cũng chẳng dám nhắc chuyện đó nữa.
Nghe hai hôm Tam Quý và Tứ Quý Lý Chính đưa đến nha môn, cả hai đều đ.á.n.h ba mươi đại bản, đ.á.n.h cho da tróc thịt bong, lúc đó suýt nữa thì tắt thở.
Bây giờ thì nhốt đại ngục, còn đại ngục bao lâu thì .
Nghe trong đại ngục ngày ngày ăn đủ no, còn lôi việc nặng trong núi sâu, ít kịp mãn hạn tù c.h.ế.t đói hoặc c.h.ế.t vì kiệt sức. Tóm , đó căn bản là nơi con thể sống .
Mấy hàng xóm cũng đều kinh ngạc.
"Đây là ruột đó, Tống Mộc Tượng thật sự báo quan bắt !"
"Chậc~, đáng bắt. Ai bảo nửa đêm mò nhà em trai trộm bạc, đúng là hổ, đáng cho một bài học."
" , hôm nay trộm bạc nhà em trai , ngày mai chẳng sẽ trộm đến nhà chúng ? Dù cũng lười biếng ham ăn chẳng việc, thể nào cũng tìm cách kiếm bạc tiêu xài thôi."
Ban đầu còn mấy gia đình đồng tình với Tống Đại Ca, thấy , ánh mắt lập tức biến thành đề phòng.
Chuyện xảy với nhà thì tự nhiên đau ngứa, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự trộm đến nhà họ thì là chuyện khác.
"Lý Chính, ngàn vạn thể lời Tống Mộc Tượng . Con là , con lấy bạc của chính là lấy bạc nhà , kiện con thì trời đất dung!"
Tống Đại Ca những lời gần như dùng hết sức lực. Chân thật sự đau, nhưng giữa đêm khuya khoắt thế cũng chẳng chỗ nào mà mời đại phu.
Tống Lý Chính con một , một bò đất khỏi nhíu mày liên tục. Sao gầm trời , những kẻ hỗn xược ít thế đều chạy đến Tống Gia Thôn cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-236-con-cai-bat-hoa-da-phan-la-do-cha-me-vo-duc.html.]
Tuy rằng Lý Chính ba ngày hai bữa chạy đến Tuần Kiểm Ty khiến ông thấy mất mặt, nhưng những chuyện thị phi lớn như thế ông cũng lấp liếm. Nếu Tống Đại Ca xử lý, sẽ còn gây chuyện nữa, cứ thế làng xóm sẽ bao giờ yên .
Ông nửa đêm kéo khỏi chăn để giải quyết những chuyện rắc rối nữa.
Vào lúc , Lý Chính cũng đang tức giận, cứ trợn mắt cặp con đất.
"Khạc~, đúng là liêm sỉ, ngươi ngươi cùng họ với , bạc nhà cũng là của ngươi . Đừng tưởng ngươi với Tống Mộc Tượng là em mà báo quan thì quan phủ sẽ giảm nhẹ tội.
Ta cho ngươi , pháp luật triều đình đối với tội trộm cắp vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần điều tra xác thực, bất kể các ngươi quan hệ gì, tất cả đều đại ngục."
Tống Lý Chính dứt lời, Tống Đại Ca gào , kêu la. Hắn hối hận vô cùng, nảy ý định . Hắn chỉ kiếm chút bạc tiêu xài thôi, thành thế chứ.
Đột nhiên Tống Đại Ca hung tợn về phía , một tay đẩy già đang bò bên cạnh ngã lăn đất.
"Đều tại , đều tại bảo con Tống Mộc Tượng giấu bạc xà nhà bảo con trộm, quan phủ nên bắt , nên bắt đó!"
Tống Nương đẩy ngã chổng vó, "Ối!" một tiếng, hồi lâu bà mới rõ lời con trai cả . Một lúc bà mới lật , chỉ đầu con trai cả mà nghiến răng .
"Mày cái đồ súc sinh, tao chẳng là vì mày ! Nếu mày thể tự nuôi sống , nuôi sống vợ con, tao để mày động bạc của em trai mày."
"Tại con nuôi nổi vợ con? Chẳng vì những năm nay cứ nuông chiều con, cho con việc, Tống Mộc Tượng thì con cả đời chịu khổ, lừa con, lừa con!"
Tống Đại Ca càng vẻ mặt càng hung tợn, nếu chân thương, e là động thủ với già .
Tống Nương cũng dám cầu xin cho con trai cả nữa, con trai dọa sợ đến mức liên tục lùi về , trong lòng lúc là xót xa là hận thù.
"Mày cái đồ vô ơn bạc nghĩa, từ nhỏ tao thương mày, lúc nhỏ mày lười tham, tao nghĩ đều là con tao, tao chẳng đứa nào chịu khổ, nên mới để em trai mày chăm chỉ giúp đỡ mày. Sau mày càng ngày càng vô dụng, gánh vác nổi một gia đình, tao đây, mới đành hại em trai mày!"
Tống Nương xong, đáy mắt còn vẻ kiêu ngạo đó, chỉ còn nước mắt ngừng tuôn rơi và sự hối hận.
Bà đầu về phía Tống Mộc Tượng, ai oán mở lời.
"Tống Mộc Tượng , con thể hận , mang nặng đẻ đau con mười tháng mà. Mẹ sai , sẽ thiên vị nữa."
"Người con cái bất hòa, đa phần là do cha vô đức. Mẹ mà đối xử công bằng hơn một chút thì đến nỗi khiến Tống Mộc Tượng và nó trở mặt thành thù, càng đến mức cuối cùng thành kẻ gì. Mẹ tổn thương trái tim Tống Mộc Tượng, tổn thương đến thấu xương, mà nó hận chứ."
Vương Thúy Hoa lạnh mặt . Tối hôm đó Tống Mộc Tượng với nàng bạc giấu xà nhà, nàng còn thấy lạ, tự dưng chuyện gì. Hóa sớm đoán chồng sẽ yên phận.
Trái tim Tống Mộc Tượng lạnh lẽo mới cảnh giác già và trai đến thế.
Hắn cũng hận đến cực điểm , cây côn đó rõ ràng là trai nhưng hề nương tay.
Có những kẻ, nếu chịu tổn thất thật sự thì vĩnh viễn sẽ bao giờ rút bài học!
Tống Nương mất vẻ cứng rắn đó, con dâu thứ hai vốn luôn sợ như , bà chỉ ngừng gào .
Lúc , bà lão trông cuối cùng cũng chút đáng thương, bà hối hận bao, bà dạy dỗ con trai cả thành nông nỗi , còn tổn thương trái tim con trai út đến lạnh lẽo .
"Tống Mộc Tượng , với con, con đừng giận nữa. Sau sẽ đối xử công bằng, sẽ thiên vị con nữa."
--- Thằng cha khốn vứt bỏ vợ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -