Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 221: - Muốn tạo dựng một tiệm đồ ngọt ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:22:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thẩm Gia Phú khẽ hừ một tiếng, như thể một câu chuyện , y xung quanh, hạ giọng chút buồn :

 

“Thúc , thúc còn tin đám túi rượu túi cơm của triều đình chứ. Nghe đến dẹp loạn thổ phỉ chỉ là một tên công t.ử bột ăn chơi trác táng ở kinh thành. Người chỉ đến cho lệ thôi, thể thực sự dẹp loạn chứ, chẳng qua là một vòng trở về thôi.”

 

Sắc mặt Tôn Trường Cương tối sầm, bất bình mắng vài câu.

 

Tống Vãn Trân vẫn luôn lên tiếng. Nàng tin phán đoán của , đàn ông của Lý thị nhất định sẽ bình an trở về. Chỉ cần cửa hàng bán khi Hồ Đại trở về, thì tính toán của Hồ Đại lão nương sẽ chỉ đổ bể mà thôi.

 

Nhớ bộ mặt cay nghiệt của bà lão và sự gian trá của Hồ Nhị, nàng nén cơn giận.

 

Phật đừng can dự nhân quả của khác, nhưng cũng lấy lòng từ bi gốc.

 

Tống Vãn Trân dừng bước, đầu , vặn thấy Lý thị ôm con đỏ hoe mắt về phía .

 

Lý thị nhận Thẩm Gia Phú, thấy y dừng bước , nàng khẽ gật đầu định tiếp tục .

 

“Đại tỷ, chồng nàng còn sống, nhất định sẽ trở về.”

 

Sắc mặt Lý thị chợt cứng , Tống Vãn Trân, trong đáy mắt nàng dấy lên sự ngạc nhiên và kích động.

 

Thật nàng cũng cảm thấy chồng còn sống, mặc dù những xung quanh đều chồng nàng lành ít dữ nhiều, nhưng nàng vẫn tin chồng nhất định sẽ trở về.

 

Lúc Tống Vãn Trân , nàng lập tức trở nên kích động.

 

“Ngươi là thật ? Ngươi gặp chồng ? Chàng vẫn còn sống đúng ?”

 

Lý thị chút kích động nắm lấy cánh tay Tống Vãn Trân, trong mắt hiện lên nhiều vẻ vui mừng.

 

Tống Vãn Trân lắc đầu, thản nhiên .

 

“Ta từng gặp , nhưng tin nhất định còn sống. Nàng bây giờ cần là chăm sóc cho bản , chăm sóc cho con cái, ngoài hãy giữ gìn cửa hàng của hai .”

 

Mặc dù lời của Tống Vãn Trân bằng chứng gì, nhưng Lý thị vô cớ tin tưởng cô gái mắt .

 

“Được, nhất định sẽ chăm sóc cho bản , chăm sóc cho con cái, giữ gìn cửa hàng chờ trở về.”

 

Thật , giây phút Lý thị còn ý định cùng con nhảy xuống sông, nhưng lúc , nhờ một câu của Tống Vãn Trân, nàng lập tức nảy sinh hy vọng vô hạn và ý chí sống mạnh mẽ.

 

Nàng nhất định giữ gìn đồ đạc của họ, chờ chồng trở về!

 

Thẩm Gia Phú chỉ nghĩ Tống Vãn Trân lòng cố ý những lời để an ủi Lý thị, y cũng hùa theo:

 

“Tẩu tử, nàng đừng buồn, cứ dưỡng thể cho .”

 

Lý thị gật đầu cảm ơn Tống Vãn Trân dẫn con rời .

 

Thẩm Gia Phú thở dài một tiếng :

Mèo con Kute

 

“Lừa gạt một chút cũng , nếu thì một phụ nữ dẫn theo con nhỏ e là khó sống nổi!”

 

Nói xong những lời với Lý thị, tâm trạng Tống Vãn Trân cũng thoải mái hơn nhiều, nàng đầu Thẩm Gia Phú, giọng điệu nhẹ nhàng :

 

“Ta lừa !”

 

Thẩm Gia Phú vẻ mặt mấy để ý.

 

“Ta nàng lòng , nhưng mặt thì nàng cần .”

 

Tôn Trường Cương bản lĩnh của tam nha đầu. Nàng như thì lẽ Hồ Đại thật sự còn sống.

 

“Tiểu t.ử , tam nha đầu nhà nọ còn sống, thì nhất định còn sống, ngươi tin cứ đợi mà xem.”

 

Thẩm Gia Phú bĩu môi, hai rõ ràng là lòng , thấy một phụ nhân mang theo hài t.ử đáng thương mới những lời , mà cứ một cách thần thần bí bí.

 

Trên đường , Tống Vãn Trân cứ mãi suy nghĩ một vấn đề, nếu Hồ Đại thật sự thể an trở về từ hang ổ thổ phỉ, thì chỉ hai khả năng.

 

Một là Hồ Đại thật sự vận khí , ông trời che chở cho y, để một bình thường như y thể thoát khỏi hang ổ của lũ thổ phỉ g.i.ế.c chớp mắt.

 

Hai là lũ thổ phỉ lẽ thật sự sẽ những do triều đình phái đến tiêu diệt, đó Hồ Đại thuận lý thành chương sẽ cứu trở về.

 

Ba xa liền tới một cửa hàng khác, vị trí tuy bằng cửa hàng xem, nhưng cũng thuộc loại trung đẳng khá .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-221-muon-tao-dung-mot-tiem-do-ngot.html.]

 

Kỳ thực hiện nay danh tiếng của tiệm bánh thơm lừng vang xa, vị trí cũng còn quá mức quan trọng.

 

Cửa hàng tổng cộng hai tầng, diện tích cộng nhỏ, Tôn Trường Cương ngược cảm thấy lớn, quả thực là lãng phí.

 

Họ chẳng qua chỉ một cửa hàng lớn hơn cái xe bánh ban đầu một chút là , mua một cửa hàng hai tầng căn bản dùng hết, còn tốn thêm ít bạc.

 

“Tam nha đầu, cửa hàng trông sáng sủa thật, nhưng chúng dùng hết lớn đến , chỗ thể bày bàn một quán ăn nhỏ .”

 

Tống Vãn Trân một vòng từ lầu xuống lầu , ngay từ khi mới bước nàng ưng ý bố cục của căn nhà , tường và nền nhà đều sửa sang lâu, trông vẫn còn khá mới.

 

“Nhị cữu, bánh ngọt của chúng chuyển tiệm bán thì thể giống như cái xe hàng nhỏ , nhất định cho cao cấp, sang trọng, đẳng cấp.”

 

Tôn Trường Cương gật đầu.

 

“Nhị cữu hiểu ý ngươi, ngươi một cửa tiệm rộng rãi hơn, cửa hàng kích thước cũng , chỉ là thêm một tầng hai chúng dùng hết.”

 

“Dùng chứ, đến lúc đó tầng một bán bánh ngọt, tầng hai định xây dựng một tiệm nước ngọt.”

 

Tiệm nước ngọt?

 

Chỉ với cụm từ , Tôn Trường Cương và Thẩm Gia Phú suy nghĩ một lúc lâu, cũng chẳng hiểu điều gì.

 

“Tiệm nước ngọt là cái gì?”

 

Tống Vãn Trân thần bí.

 

“Đến khi trang trí ngươi sẽ rõ.”

 

Thấy Tống Vãn Trân thật sự ưng ý cửa hàng , Tôn Trường Cương cũng gì thêm, tam nha đầu ý tưởng, tầm , lời nàng chắc chắn sẽ sai, thật thì một cửa hàng sáng sủa, khí phái như ông cũng thích.

 

“Quản đại ca, cửa hàng giá bao nhiêu ?”

 

Tôn Trường Cương đàn ông họ Quản bán cửa hàng, đàn ông thuận mắt hơn Hồ Nhị nãy nhiều.

 

Ông chủ Quản thẳng vấn đề, cũng chẳng lời thừa thãi,

 

“Nếu các ngươi thật lòng mua cửa hàng, thì một trăm năm mươi lượng.”

 

“Một trăm hai mươi lượng!”

 

Tống Vãn Trân dứt khoát mở miệng, nàng Thẩm Gia Phú , con trai ông chủ Quản đang ăn lớn ở kinh thành, định để hai vợ chồng ông cũng lên giúp, nên ông đang vội bán cửa hàng ở trấn, dự định sống luôn ở kinh thành.

 

Cửa hàng cần bán gấp chuyện cắt chút thịt, huống hồ một trăm hai mươi lượng ông cũng lỗ.

 

Thật tình mà , Thẩm Gia Phú và Tôn Trường Cương Tống Vãn Trân báo giá đều kinh ngạc một lát, một phát chặt ba mươi lượng quả thật chút tàn nhẫn.

 

Chỉ riêng vị trí và diện tích cửa hàng , giá cả chắc chắn thể thấp, họ đều , một trăm năm mươi lượng giảm mười lượng là .

 

“Tiểu cô nương, ngươi mở miệng chặt của ba mươi lượng bạc, chặt cũng quá ác , hơn nữa cửa hàng của mới sửa sang lâu, bên ngươi lúc trang trí còn thể tiết kiệm ít bạc .”

 

Tống Vãn Trân lắc đầu, vẻ mặt khổ.

 

“Việc trang trí của ngươi đối với đều vô dụng, vẫn trang trí từ đầu.

 

Hơn nữa, một trăm hai mươi lượng trả một dứt khoát cho ngươi, ngươi tính xem thể tiết kiệm bao nhiêu việc.

 

Nếu hôm nay chúng định đoạt xong, ngày mai ngươi thể cùng thím khởi hành thẳng tiến kinh thành .”

 

“Hừ, mua nổi thì là mua nổi, cố ý ép giá thấp như là tính toán chuẩn xác sẽ bán, cũng là để ngươi quá mất mặt đó .”

 

Lời Tống Vãn Trân dứt, một giọng sắc bén mang theo ý khiêu khích vang lên ở cửa, giọng Tống Vãn Trân quả thực chút quen thuộc.

 

Chính là Tô Ninh của tiệm bánh Tô Ký!

 

Tô Ninh ngoài cửa và chua chát một lúc lâu , cửa hàng còn lớn và sáng sủa hơn cửa hàng Tô Ký của họ, nàng tin Tống Vãn Trân một kẻ dân đen bán hàng rong thể mua nổi.

 

Mơ mộng hão huyền đó ư?

 

--- Tra công bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm khát -

 

 

 

Loading...