Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 210: Dù thế nào cũng phải đòi bạc từ Tam nha đầu ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:22:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống lão thái thái bình thường dám đối đầu trực diện với Khương Tuyết Nương, chỉ dám lén lút vài câu lưng, nhưng hôm nay bà sợ Khương Tuyết Nương nữa , cuộc sống ở Khương gia cũng chỉ tầm thường, còn bằng bà về Tống Gia thôn sống thoải mái hơn.
Tống Thiên Kha thái độ của Tống Vãn Trân đối với hiện giờ, đương nhiên dám trở mặt với Khương Tuyết Nương, dứt lời của Tống lão thái thái, liền quát lớn.
“Nương, bậy bạ gì đó, sẽ rời bỏ Tuyết Nương , thật lòng thích nàng, vì nàng cam chịu uất ức.”
Tống Thiên Kha đưa mắt thâm tình Khương Tuyết Nương, trong mắt chất chứa tình ý miên man, xen lẫn sự thất vọng và đau khổ dành cho đối phương.
Khương Tuyết Nương kìm lời lẽ suýt nữa thốt định mắng Tống lão thái thái, mắt nàng chợt đỏ hoe.
Nàng cũng gì, oán hận thì oán hận nổi, tha thứ cho thì cơn giận trong lòng dường như cũng nhanh chóng nguôi ngoai.
Cuối cùng đành hậm hực mở miệng .
“Tống Thiên Kha, cho ngươi , nếu ngươi còn như , nhất định sẽ tha cho ngươi.”
Nói xong liền giận dỗi bỏ .
Thấy Khương Tuyết Nương cứ thế bỏ , Tống lão thái thái lúc càng thêm đắc ý.
“Ngươi xem đó, đàn bà là thể chiều chuộng, ngươi xem ngươi về Tống Gia thôn là nàng hết cách .”
Tống Thiên Kha thở dài một , trong lòng nghĩ nhanh chóng đến Tống Gia thôn một chuyến, dù thế nào cũng đòi ít bạc từ Tam nha đầu về.
Tống Vãn Trân từ hiệu t.h.u.ố.c Tiêu gia bước , định bụng dạo một vòng quanh huyện thành, hôm nay nàng đến đây vốn chuẩn sẵn sàng cho việc mua sắm .
Tiêu Mộc Trần sớm ý định của nàng, liền lấy danh nghĩa chủ nhà đãi khách, dẫn Tống Vãn Trân khắp nơi tham quan.
Hai dạo bước phố, mua ít món đồ nhỏ, chợt thấy tiếng một lão giả từ một bên truyền đến.
“Là Tiêu Mộc Trần ?”
Tiêu Mộc Trần cũng giật một thoáng, liếc mắt sang mới thấy Khâu Sơn trưởng tóc bạc phơ đang một bên, vội vàng tiến lên một bước cúi hành lễ.
“Khâu Sơn trưởng, học trò xin mắt .”
Khâu Sơn trưởng vuốt râu ha ha lớn.
“Tiểu t.ử ngươi bây giờ bận rộn quá, gặp ngươi một thật khó khăn!”
Khâu Sơn trưởng xong sang Tống Vãn Trân bên cạnh, khẽ hừ một tiếng.
“Chẳng trách thời gian dạo phố, thì là…”
Chưa đợi Khâu Sơn trưởng hết, Tiêu Mộc Trần vội vàng mở lời giải thích.
“Đây là Tống chưởng quỹ của tiệm bánh Thơm Phưng Phức ở Bảo Thiên trấn, hôm nay đến huyện thành chút chuyện riêng, học trò hôm nay rảnh rỗi nên dẫn đường cho cô .”
Tiêu Mộc Trần dùng xưng hô “Tống chưởng quỹ”, ý là cho khác đang dạo chơi cùng cô gái, mà là đang việc công.
Nghe đến tiệm bánh Thơm Phưng Phức, Khâu Sơn trưởng mắt sáng rỡ, Tống Vãn Trân với ánh mắt khác biệt so với .
“Ngươi chính là Tống chưởng quỹ bán bánh mì đó ? Quả nhiên là nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đẩu lượng!”
Khâu Sơn trưởng dù thế nào cũng thể ngờ một nha đầu mười mấy tuổi thể nghiên cứu thứ như bánh mì, chỉ bánh mì mà mỗi món đồ nàng bán ở đó đều từng thấy, cũng từng nếm qua, nhưng ngon một cách kỳ lạ.
Ngay cả một lão già ham đồ ngọt như , bây giờ mỗi ngày cũng ăn một miếng bánh mì, nếm một bát tráng miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-210-du-the-nao-cung-phai-doi-bac-tu-tam-nha-dau.html.]
“Khâu Sơn trưởng ~”
Tống Vãn Trân từng danh Khâu Sơn trưởng, ở huyện thành đó là một lão giả đức cao vọng trọng vô cùng, huyện Thanh Viễn đào tạo ít tài t.ử đều qua tay ông , ngay cả huyện lệnh gặp ông cũng cung kính gọi một tiếng phu tử.
Thấy Tống Vãn Trân kiêu ngạo, khi khen ngợi vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, cử chỉ lễ, Khâu Sơn trưởng trong mắt dâng lên vài phần tán thưởng.
“Ừm ~ Trương Ngọc Điền nhận ngươi nghĩa nữ? Tiểu t.ử quả là phúc khí nhãn quan .”
Tống Vãn Trân đầu tiên sững sờ, Trương Ngọc Điền? Trương lão gia, cha nuôi của nàng?
Tống Vãn Trân quả thực từng tìm hiểu cha nuôi của rốt cuộc tên là gì, chỉ ông họ Trương.
“Khâu Sơn trưởng và cha nuôi của hình như quen ?”
Tống Vãn Trân thăm dò hỏi, nàng cảm thấy chỉ là quen đơn thuần, Khâu Sơn trưởng gọi tên cha nuôi nàng y như gọi vãn bối .
“Hừ ~ và Hoàng lão tứ năm xưa đều là học trò trướng lão phu, cái tên tiểu t.ử thối thông minh thừa, chỉ là dã tâm đủ, một lòng một chỉ đặt nữ sắc, nếu thì bây giờ quan trường kinh thành cũng một chỗ cho .”
Trên mặt Tống Vãn Trân nở một nụ gượng gạo, phụ nữ mà Khâu Sơn trưởng hẳn là nuôi Trương phu nhân của nàng, lẽ trong mắt Khâu Sơn trưởng, học trò của ông thể học thành tài, đỗ đạt công danh, báo đáp triều đình mới là con đường chính đạo.
nàng cho rằng cuộc đời vạn trạng , sống đúng với bản mới là điều tuyệt vời nhất.
Cha nuôi nàng chính trực lương thiện, tính cách của ông thật sự phù hợp để tham gia chốn triều đình đầy rẫy mưu mô toan tính, lẽ ẩn cư một phương, sống cuộc đời giàu bình dị bên vợ con cũng là hạnh phúc.
“Mỗi một cảm giác thành tựu khác trong lòng, lẽ cha nuôi của hoành đồ đại chí, nhưng ông từng quên lời dạy của Khâu Sơn trưởng, ban ân một phương, giúp đỡ bách tính, nay còn danh hiệu Trương đại thiện nhân.
Người dù ở , chỉ cần còn phát quang phát nhiệt thì đó chính là giá trị của , chính là thành tựu của .”
Một câu của Tống Vãn Trân khiến Khâu Sơn trưởng ngây một lát, Tiêu Mộc Trần một bên cũng kinh ngạc nàng, dường như một nữa nhận nha đầu .
Mãi lâu ~, Khâu Sơn trưởng ánh mắt đầy xúc động Tống Vãn Trân, trong lòng nghĩ Trương Ngọc Điền cái tên ngu ngốc nhận một đứa con gái hiếu thuận, ông còn gì mà con gái bảo vệ ông .
Ông chỉ một câu thiếu dã tâm, mà đứa con gái dạy dỗ một trận, điều đáng là nàng những lời khiến ông thể phản bác, còn cảm thấy nàng lý.
“Hay cho câu phát quang phát nhiệt chính là thành tựu của , chính là giá trị của , đúng là lão phu chỉ thấy núi cao xa xôi mà chú ý đến cảnh sắc gần đây càng thêm tươi .”
Ánh mắt Khâu Sơn trưởng Tống Vãn Trân càng thêm hiền từ, chợt dâng lên một tia tiếc nuối, nếu nha đầu là nam t.ử thì , ông nhất định đưa huyện học, đích ông dạy dỗ.
“Nha đầu, ngươi thông tuệ như , từng nghĩ đến việc sách như nam t.ử , tuy rằng thể thi đỗ công danh, nhưng…”
Không đợi Khâu Sơn Trưởng dứt lời, Tống Vãn Trân vội vàng uyển chuyển từ chối. Việc học hành là điều thể, nàng chẳng thể học thêm chút nào nữa, bởi lẽ khi xuyên đến đây, nàng học hành quá đủ .
“Tiểu nữ tâm chí lớn, cảm thấy hiện tại là .”
Khâu Sơn Trưởng trong mắt lộ vài phần tiếc nuối. Ban đầu ông rằng dù thể thi cử đỗ đạt, cũng thể lưu tài danh.
Mèo con Kute
Thế nhưng nghĩ đến lời Tống Vãn Trân , cảm thấy nha đầu sống thông suốt như , thể bận tâm đến cái tài danh hư vô phiêu diêu chứ.
“Tốt, ngươi thành tựu riêng mà ngươi đạt , lão phu sẽ ép buộc khác.”
Tiêu Mộc Trần mồ hôi lạnh toát. Chớ chi ở Thanh Viễn huyện, ngay cả ở kinh thành, danh tiếng của Khâu Sơn Trưởng cũng truyền tụng rộng rãi. Những năm qua, học t.ử bái nhập môn hạ ông nhiều vô kể, còn ít gia đình dùng trọng kim cầu ông chỉ giáo đôi điều cho con em .
Vừa nếu y lầm, Khâu Sơn Trưởng là thu nạp nha đầu môn hạ , thế nhưng nàng cự tuyệt.
A a a a! Nàng cứ dứt khoát cự tuyệt!
--- Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm! -