Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 206: Trước mặt những lão già này nàng phải ra vẻ ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:22:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Được!"

 

Tống Vãn Trân đáp một tiếng theo Tiêu Mộc Trần bên trong.

 

Tiểu d.ư.ợ.c sư thấy Tiêu Mộc Trần đến liền vội vàng cung kính tiến lên đón.

 

"Đông gia đến , các sư phụ đều mặt."

 

"Ừm, trực tiếp dẫn chúng qua đó !"

 

Tiểu d.ư.ợ.c sư vội vàng dẫn hai . Qua quầy t.h.u.ố.c và khu khám bệnh, phía là một đại sảnh lớn, đại sảnh nối liền với một hành lang, trong, hai bên đều là các căn phòng lớn nhỏ, chắc hẳn là nơi dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi.

 

Tống Vãn Trân thầm kinh ngạc, hiệu t.h.u.ố.c của Tiêu gia thực sự sắp đuổi kịp bệnh viện hiện đại , thể như , Tiêu Mộc Trần quả thật tư tưởng vượt trội và tài năng kinh doanh.

 

Đi qua một loạt các căn phòng nhỏ, liền một căn phòng lớn, lúc bên trong đang ngừng tiếng bàn luận, vẻ ít .

 

Tiểu d.ư.ợ.c sư trực tiếp đẩy cửa, âm thanh bên trong lập tức dừng , đều về phía Tiêu Mộc Trần mà .

 

"Đông gia!"

 

"Đông gia đến!"

 

Tiêu Mộc Trần mỉm gật đầu chào .

 

Trong phòng tổng cộng hơn hai mươi , đều là những lão già tóc bạc phơ.

 

Trong đó còn hai vị đại phu hôm nay cùng họ từ Bảo Thiên trấn đến.

 

Đối mặt với nhiều lão già như , Tống Vãn Trân, một thiếu nữ mười mấy tuổi, vẻ lạc lõng, nhưng nàng hôm nay chủ giảng, truyền thụ kinh nghiệm cho những lão già .

 

"Hừ hừ!"

 

trong các lão già phát tiếng khẩy, tiếng thật khó chịu, rõ ràng phục khi một nha đầu như Tống Vãn Trân truyền dạy.

 

Sắc mặt Tiêu Mộc Trần lạnh trong giây lát.

 

"Vị chính là Tống cô nương mà đích mời đến hôm nay, hẳn là các vị cũng đều , chính là Tống cô nương cứu bệnh lao lâu năm của Trương thiếu gia. Hôm nay mời nàng đến là để truyền thụ y thuật chữa bệnh lao cho các vị.

 

Sau , hiệu t.h.u.ố.c của Tiêu gia chúng chuẩn chính thức thành lập một quầy khám chuyên tiếp nhận bệnh nhân lao."

 

Những đều là các lão đại phu khám ở hiệu t.h.u.ố.c Tiêu gia nhiều năm, lời của Tiêu Mộc Trần họ đều hiểu rõ, chỉ là đối với phương pháp điều trị bệnh lao thì họ vẫn còn nghi ngờ.

 

cũng chuyện tận mắt chứng kiến, họ thực sự dám tin rằng bệnh lao thực sự thể chữa khỏi.

 

"Vậy thì xin Tống cô nương mau chóng đưa phương t.h.u.ố.c , dù nàng cũng chỉ dựa phương t.h.u.ố.c mới cứu ."

 

Người là một lão đại phu tóc râu đều bạc trắng, thể thấy những đại phu khác đều kính trọng ông .

 

Ý ngoài lời chính là việc Tống Vãn Trân đến đây, còn khiến họ tập trung , là dư thừa.

 

"Phùng lão, vội vàng gì chứ, đừng dọa nha đầu ."

 

Phùng lão trừng mắt lão già bên cạnh một cái, trực tiếp về chỗ , khiến lão già mắng một câu "lão già c.h.ế.t tiệt".

 

Tống Vãn Trân nhận rằng lão già họ Phùng trong đám lão già hẳn là y thuật siêu quần, đương nhiên cũng là một kẻ cứng đầu.

 

Hơn nữa, vị Phùng lão dường như còn chút địch ý với nàng, rõ ràng họ là đầu gặp mặt mà!

 

Tống Vãn Trân gì, mà trực tiếp lấy một phương t.h.u.ố.c đưa cho một lão già.

 

Lão già chút kinh ngạc, nha đầu thật sự gì mà đưa phương t.h.u.ố.c cho họ.

 

Mấy lão đại phu lập tức chen chúc , tranh xem phương t.h.u.ố.c .

 

Phùng lão đang đó rõ ràng cũng chút sốt ruột xem, nhưng thấy nhiều lão già tranh xem như , liền giả vờ bình tĩnh đó chằm chằm sang chỗ khác, thỉnh thoảng sốt ruột liếc về phía .

 

"Cái... cái phương t.h.u.ố.c thể cứu chứ!"

 

" , đây rõ ràng là một liều t.h.u.ố.c độc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-206-truoc-mat-nhung-lao-gia-nay-nang-phai-ra-ve.html.]

 

Mấy đại phu khi xem phương t.h.u.ố.c đều kinh hãi, lông mày nhíu chặt như sợi thừng.

 

Nghe mấy vị đại phu , Phùng lão một bên cuối cùng cũng nhịn nữa.

 

"Đưa đây để lão phu xem."

 

Mấy thấy tiếng, vội vàng đưa cho Phùng lão đang đó.

 

Tiêu Mộc Trần một bên từ đầu đến cuối gì, đối với vị Phùng lão dường như cũng mực kính trọng.

 

Đồng thời, y cũng tin tưởng phương t.h.u.ố.c của Tống Vãn Trân. Nếu những đại phu thể nhận sự độc đáo của phương t.h.u.ố.c ngay từ cái đầu tiên, thì bệnh lao hoành hành bách tính mấy trăm năm hẳn sớm phá giải.

 

Phùng lão cầm phương thuốc, nhíu mày một lúc, ánh mắt khi mơ hồ, khi tinh tường.

 

Các đại phu khác đều chờ y đôi lời, nhưng lâu y vẫn ngẩng đầu.

 

“Phùng lão, đây là một phương t.h.u.ố.c !”

 

Theo lý mà , vấn đề mà họ thể nhận ngay lập tức thì Phùng lão hẳn càng nhạy bén hơn, nhưng vì Phùng lão lâu như phản ứng?

 

Phùng lão ngẩng đầu Tống Vãn Trân một cái, ánh mắt đầy sự dò xét.

 

“Ngươi chính là dùng phương t.h.u.ố.c để chữa khỏi cho Trương công tử?”

 

Tống Vãn Trân khẽ , thẳng Phùng lão.

 

“Ngài thấy, phương t.h.u.ố.c ?”

 

Trong mắt Phùng lão hiện lên vài phần do dự, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu.

 

Tống Vãn Trân dang tay, một vẻ ‘các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi’.

 

“Ta cứ tưởng chư vị lớn tuổi thì hiểu nhiều, hóa cũng chỉ đến !”

 

Phùng lão nghẹn họng, lời nào phản bác, bởi vì cả đám lão già bọn họ quả thực coi thường nàng vì tuổi còn nhỏ, cho rằng nàng chỉ dựa một phương t.h.u.ố.c gia truyền mới cứu Trương công tử.

 

Thế nhưng giờ đây phương t.h.u.ố.c đưa , họ thể hiểu nổi.

Mèo con Kute

 

Dù cho đưa phương t.h.u.ố.c cho họ, họ cũng dám tự tiện mạo sử dụng.

 

Mấy vị lão đại phu mặt lúc xanh lúc đỏ, vẻ mặt lúng túng, mất khí thế ban đầu.

 

“Ngươi ~, ngươi cũng chỉ là nhờ thứ do tổ tiên để mới chút tài cán mà thôi.”

 

Tống Vãn Trân gật đầu, Phùng lão kìm nén một hồi mới câu đó, thấy chút buồn .

 

“Y thuật của chư vị đại phu từ , chẳng lẽ là từ trong bụng ? Chẳng cũng là theo tổ tông sư phụ mà học ư?

 

Cái gọi là y thuật, chính là dùng để cứu t.ử phù thương, từ thì gì quan trọng? Chẳng lẽ chỉ vì truyền thụ y thuật cho chư vị là một nha đầu, mất mặt chư vị ?”

 

Lúc mấy lão già càng cúi đầu lời nào, họ quả thực nghĩ như , họ học y mấy chục năm, thậm chí đến trung niên mới cơ hội thực sự tự chẩn trị cho bệnh nhân, đến tuổi mới dần dần trổ tài.

 

Mà tiểu cô nương mắt tuổi còn nhỏ đến mặt họ để lên mặt dạy dỗ một phen, quả thực khiến họ chút khó chấp nhận, thực lòng tiếp thu quả thực chút khó khăn.

 

Hơn nữa họ còn cho rằng Tống Vãn Trân chẳng qua chỉ một phương t.h.u.ố.c mà thôi, hiểu y thuật chân chính, hiểu d.ư.ợ.c lý chân chính, cần thiết gọi tất cả bọn họ đến đây chuyên chờ nha đầu đến dạy họ .

 

Thấy đám lão già đều ngoan ngoãn, Tống Vãn Trân tiếp tục mở miệng.

 

“Phương t.h.u.ố.c chữa bệnh lao quả thực là do tổ tiên để , nhưng phương t.h.u.ố.c nhiều chi tiết mà nếu dùng t.h.u.ố.c cẩn thận, thần d.ư.ợ.c thể biến thành độc dược.

 

Đây cũng là lý do vì bấy nhiêu năm qua, phương t.h.u.ố.c vẫn luôn yên trong nhà ai dám lấy sử dụng.

 

Hôm nay dám lấy cứu , điều đó nghĩa là thấu hiểu y lý trong đó, tìm bí quyết để nó thể cứu .”

 

Tống Vãn Trân hề khiêm tốn chút nào, tuy rằng bí quyết do nàng tự tìm , đều là do ông lão dạy khi nàng đến thế giới , nhưng mặt những lão già nàng tỏ cao thâm.

 

--- Tra phụ bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...