Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 202: Tiệm bánh thơm lừng? Bánh mì? ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu nhị vội vàng khó xử ngăn , đó theo bản năng Tiêu Mộc Trần một cái.

 

Thấy Tiêu Mộc Trần mở miệng , liền hiểu ý gì.

 

"Ối chà, Tiêu thiếu gia, Tiêu lão bản , nhã gian của chỉ thể do một sử dụng, hoặc là do chính dẫn đến."

 

Nghe thấy tiểu nhị , Tống Vãn Trân ngây một thoáng, Tiêu Mộc Trần ở Phi Hồng Cư nhã gian chuyên dụng chỉ thể cho riêng dùng.

 

Thảo nào tiểu nhị trực tiếp dẫn bọn họ lên lầu.

 

Nhìn xem, đây chính là cuộc sống của kẻ tiền!

 

“Vậy gã béo cũng là Tiêu gia các ngươi ư?”

 

Đây mới là vấn đề Tống Vãn Trân thực sự tò mò. Gã béo đó cũng họ Tiêu, mà tới đòi nhã gian riêng của Tiêu Mộc Trần.

 

“Ừm, đó là Tiêu Kim Chí, đường của bên nhà chú hai, từ nhỏ chú hai chiều hư, nay vẫn còn học ở huyện học.”

 

Thấy vẻ chán ghét trong mắt Tiêu Mộc Trần, Tống Vãn Trân liền hiểu thái độ của y đối với .

 

Nhìn dáng vẻ đó thì quả nhiên thứ lành gì.

 

Nàng thầm nghĩ, Tống Thiên Kha vốn là kẻ cả ngày tự mãn, theo cái thứ hùa nịnh bợ, hóa là vì đối phương là Tiêu gia.

 

Tiêu Kim Chí tiểu nhị , mặt mày lập tức lộ rõ vẻ vui.

 

“Ngươi gì? Đó là nhã gian của đường ca bao, tức là của Tiêu gia . Tiêu gia chúng bỏ bạc , tại cho ?”

 

Tên tiểu nhị vội vàng xòa an ủi.

 

Mèo con Kute

“Ấy da, Tiêu thiếu gia, chúng tiểu nhân nào dám ngăn cản ngài chứ, đây chẳng ý của Tiêu lão bản ? Ngài tính tình của Tiêu lão bản mà, nếu chọc giận y vui, việc buôn bán nhỏ của chúng tiểu nhân mà tiếp tục . Vậy hôm nay xin ngài chịu khó ở đại sảnh, chúng tiểu nhân sẽ tặng ngài một món chiêu bài để ngài nguôi giận, ạ?”

 

Tiêu Kim Chí lạnh mặt, vô cùng miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

 

Không chỉ vì thái độ của tiểu nhị, mà còn vì gã cũng sự lợi hại của Tiêu Mộc Trần.

 

Vạn nhất thực sự chọc giận y, hậu quả gã thể gánh vác nổi.

 

Trước đây gã đều nhân lúc Tiêu Mộc Trần mặt mà lẻn nhã gian của y để ăn uống thỏa thích, đến lúc đó khoản chi của nhã gian tự nhiên đều ghi tên Tiêu Mộc Trần.

 

Tiêu Kim Chí miễn cưỡng theo tiểu nhị xuống một bên khác của đại sảnh, cách Tống Vãn Trân và nhóm của nàng một . Bởi , bọn họ hề phát hiện sự hiện diện của Tống Vãn Trân.

 

“Tiêu thiếu gia cứ gọi món, hôm nay còn ăn gì, sẽ trả tiền.”

 

“Ấy, thường ngày đều là Tiêu thiếu gia trả tiền, cơ hội hôm nay xin nhường cho Giả mỗ .”

 

Bốn an tọa, trong đó hai vô danh bắt đầu tranh giành mời khách. Tuy nhiên, bộ dạng thì rõ ràng chỉ là khách sáo bề mặt, đương nhiên là vẻ cho Tiêu Kim Chí xem.

 

Hẳn là hai ngày thường theo Tiêu Kim Chí kiếm ít lợi lộc, ăn ít đồ ngon.

 

Tống Thiên Kha đối diện, mặt nở nụ . Hắn đương nhiên cũng ăn cùng Tiêu Kim Chí thì đến lượt trả tiền, nhưng thấy hai tranh đỏ mặt tía tai, tự nhiên cũng thể mất mặt.

 

“Ấy da, hai vị đài đừng tranh với nữa. Hôm nay cơ hội cùng Tiêu công t.ử ngoài dùng bữa, khoản bạc tự nhiên do thanh toán.”

 

Mặc dù Tống Thiên Kha hiện tại thể lấy nổi một lượng bạc nào, nhưng việc vẻ quá quen thuộc.

 

Ba luân phiên khách sáo một hồi, các món ăn đủ loại lượt mang lên. Bốn gọi đầy một bàn thức ăn, là những món chính thịnh soạn.

 

Tống Thiên Kha mà ngây . Trước đây từng cùng Khương Tuyết Nương đến Phi Hồng Cư một , khi đó Khương Tuyết Nương chỉ gọi hai món tốn ba lượng bạc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-202-tiem-banh-thom-lung-banh-mi.html.]

Chỉ đó thôi mà đường về Khương Tuyết Nương lải nhải cả nửa ngày, Tống Thiên Kha đến phát chán. Rõ ràng nỡ, nhưng vẫn cố bỏ bạc để vẻ hào phóng.

 

Cuối cùng ăn vui, ăn xong càng vui, còn chịu đựng lời cằn nhằn.

 

Một bàn thức ăn , Tống Thiên Kha ước tính sơ qua ít nhất cũng mười mấy lượng bạc.

 

, lát nữa ăn xong kiên quyết mở miệng đến chuyện trả tiền nữa, những gì cần thể hiện thể hiện hết .

 

Món ăn cuối cùng mang lên là một món tráng miệng. Tiêu Mộc Trần cũng gọi món tráng miệng đó, là sản phẩm mới của tửu lầu nên y cũng gọi một phần để nếm thử.

 

Tống Vãn Trân thấy hình dáng món tráng miệng liền chỉ nghĩ đến hai chữ "hàng nhái cao cấp", đây chẳng theo món ngọt xe bánh của nàng ?

 

còn về mùi vị, chỉ cần ngửi qua một chút liền quả là "đầu heo đúng thớt bò", thể so sánh với món đồ nàng .

 

Tiêu Mộc Trần dường như cũng phát hiện vấn đề , y chút ngượng nghịu dùng thìa gỗ múc một miếng nếm thử, bĩu môi lắc đầu.

 

Nếu đây y từng nếm thử món của Tống Vãn Trân , lẽ y sẽ thấy mùi vị cũng tệ, nhưng nếm qua hương vị thực sự thơm ngon , giờ nếm thử cái quả thực là thể tả.

 

“Xem bọn họ hương vị giống món bánh ngọt xe của cô nương, e là còn tốn nhiều công sức lắm!”

 

Tống Vãn Trân nhướng mày, học tinh túy trong món ngọt của nàng, chỉ đơn giản là bỏ công sức thôi , dù đưa công thức tận tay bọn họ, nếu chú ý một chi tiết nhỏ thì vẫn khó mà thành công.

 

“Không giá của món tráng miệng là bao nhiêu?”

 

Tiêu Mộc Trần giơ một bàn tay.

 

“Năm trăm văn?”

 

“Ừm!”

 

Năm trăm văn còn đắt hơn giá nàng bán, nhưng mùi vị kém xa món xe bánh của nàng, thế nhưng dù vẫn sẵn lòng mua.

 

Chỉ mấy bàn ăn mắt thôi, hầu như bàn nào cũng gọi món tráng miệng , lẽ cũng giống họ, nếm thử mùi vị.

 

Nói thì ông chủ tửu lầu đúng là ăn. Mặc dù món tráng miệng ngon, nhưng vì là hàng nhái cao cấp nên vẫn sẵn lòng mua thử.

 

Khi món tráng miệng đợt nếm qua và thấy ngon mua nữa, bọn họ thể tung một sản phẩm nhái cao cấp khác, điều cũng giống như việc các sản phẩm "hot mạng" chạy theo xu hướng .

 

Đây chính là hiệu ứng thương hiệu của tửu lầu lớn, bất kể ngươi , vẫn sẵn lòng chi tiền cho thương hiệu của ngươi.

 

Nghĩ đến đây, Tống Vãn Trân chợt cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, mở cửa hàng, mở cửa hàng! Nàng cũng biến Hương Bồn Bồn Bánh Ngọt Phường của thành một thương hiệu.

 

Ít nhất ở huyện thành , khi nhắc đến tửu lầu, nghĩ ngay đến Phi Hồng Cư; còn khi mua bánh ngọt, sẽ nghĩ ngay đến Hương Bồn Bồn Bánh Ngọt Phường của nàng.

 

“Tiêu thiếu gia, ngài nếm thử món tráng miệng xem , là hàng cùng loại với Hương Bồn Bồn Bánh Ngọt Phường, mùi vị cũng y chang đấy.”

 

Một trong bốn ở bàn bên đẩy món tráng miệng tương tự về phía Tiêu Kim Chí.

 

Tiêu Kim Chí sớm ăn món tráng miệng xe bánh của Tống Vãn Trân. Kể từ khi ăn một cách đây hai ngày, gã vẫn luôn nhớ mãi hương vị đó, hôm nay cũng là Phi Hồng Cư cũng món tráng miệng nên gã mới đặc biệt dẫn mấy đến đây.

 

Tiêu Kim Chí chút sốt ruột, nuốt nước miếng nếm thử một miếng. Miếng bánh trong miệng gã nhai mấy cái lập tức nhăn mặt phun bát.

 

“Cái thứ quái quỷ gì thế , cái gì mà Hương Bồn Bồn Bánh Ngọt Phường cùng loại, mùi vị kém xa lắm ?”

 

Nhìn hình của Tiêu Kim Chí liền gã là kẻ sành ăn. Ăn nhiều món ngon , khẩu vị tự nhiên sẽ trở nên kén chọn hơn.

 

Tống Thiên Kha nhíu mày, Hương Bồn Bồn Bánh Ngọt Phường? Bánh mì?

 

 

 

 

Loading...