Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 199: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó thái thành sợi nhỏ ngâm trong nước sạch, lát nữa phi dầu nóng một cái là chín ngay.
Khoai tây thái sợi chua cay là món nàng thích ăn từ nhỏ, hôm nay quả là tự đãi .
Sau khi xào khoai tây thái sợi bếp nhỏ, Tống Vãn Trân liền chuẩn xào lòng heo, khoai tây thái sợi Lục Hoài Viễn đưa chính sảnh, mùi vị chua cay khiến mấy trong sân đều qua.
“Món là món gì, từng thấy bao giờ?”
Lục Hoài Viễn đây là khoai tây do Tống tỷ tỷ trồng cửa, nhưng cố ý .
“Đồ đó, dù thì các ngươi cũng từng ăn qua.”
Mọi vẫn còn đang chìm đắm trong hương vị của món khoai tây xào chua cay, chợt tiếng xèo xèo, món lòng heo xào cay đổ chảo, mùi thơm cay nồng lập tức lan tỏa từ trong nhà bếp.
Hương vị những trong nhà đều quen thuộc, món là món chính họ ăn hoài chán.
Thế nhưng Tiêu Mộc Trần và Giang Ngọc Lương, những kẻ từng ăn qua món “đồ ” , hương vị mê hoặc.
Trong bộ sân viện, chỉ hai họ ăn mặc nhất, giàu nhất, mà vẻ từng thấy qua sự đời.
Tiêu Mộc Trần mấy năm nay bôn ba khắp nam bắc ăn, tự cho rằng các món ngon ở nơi đều nếm qua ít, thấy qua ít, kiến thức cũng ít.
hôm nay gian bếp nhỏ trong cái sân viện bé con cho hồn xiêu phách lạc.
Trong bếp khói lượn lờ, rõ Tống Vãn Trân đang xào món gì? Chỉ thấy nàng động tác nhanh nhẹn lật chảo, thuần thục rắc các loại gia vị.
“Đó là xào món gì ? Sao thơm đến thế?”
Giang Ngọc Lương kìm nuốt nước miếng, và Giang phu nhân đều là những ham ăn, trong huyện thành món ngon nào mà hai con họ từng nếm qua, nhưng hương vị thì thật sự từng ăn, ngửi thôi thấy kích thích .
Tiêu Mộc Trần lắc đầu, dù từng thưởng thức vô món ngon, nhất thời cũng nghĩ trong nồi rốt cuộc là thứ gì.
Hai vị công t.ử từ nhỏ sống trong nhung lụa, trong nhà nô bộc hầu hạ, tự nhiên từng thấy cảnh mổ heo g.i.ế.c bò, ăn uống đều do hạ nhân sẵn trực tiếp dâng đến, còn chuyện nội tạng heo cũng bày lên bàn ăn.
“Ngay cả ngươi cũng từng thấy, nha đầu quả là chút bản lĩnh, còn thể tìm món ngon mà cả hai chúng đều từng ăn.”
Tiêu Mộc Trần gật đầu, bày tỏ sự tán thành với lời khen Giang Ngọc Lương dành cho Tống Vãn Trân là bản lĩnh.
Những đang bận rộn trong sân thấy cuộc đối thoại của hai đều nhịn kéo miệng , hai vị công t.ử một hồi hết lời khen ngợi, lát nữa đó là lòng heo sẽ biểu cảm gì.
Chẳng mấy chốc món ngỗng hầm nồi sắt thể lò, Tống Vãn Trân gọi một tiếng chuẩn dùng bữa, những đang việc trong sân đều dừng tay, kẻ rửa tay thì rửa tay, bưng bát thì bưng bát.
Tôn Xảo Vân múc một bát lớn thịt ngỗng mang đến nhà Tống thợ mộc, lập tức gọi Tôn Bằng về dùng bữa.
Vương Thúy Hoa ở nhà Tống thợ mộc cũng đang nấu cơm, vốn định tối nay sẽ giữ Tôn Bằng ăn cơm, cố ý xào thêm hai món, kết quả Tôn Xảo Vân mang thêm một bát thịt ngỗng sang.
“Ấy, gì thế ?”
Vương Thúy Hoa bát thịt ngỗng đầy ắp vội vàng đẩy lùi , thứ còn quý hơn cả thịt heo.
Thường thì trong làng loại đều để nuôi đẻ trứng, còn quý hơn cả gà mái già.
“G.i.ế.c một con ngỗng gần mười cân, một nồi lớn đó, đủ ăn mà ~”
Tôn Xảo Vân gạt tay Vương Thúy Hoa trong, đặt thẳng lên bếp mới gọi Tôn Bằng về ăn cơm.
Vương Thúy Hoa cũng từ chối nữa, vội vàng múc món măng khô xào thịt trong nồi , định để Tôn Xảo Vân mang về.
Hiện giờ cuộc sống nhà Tống thợ mộc cũng khá giả hơn, bữa ăn trong nhà khá hơn ít, hôm nay gọi Tôn Bằng qua, nàng cố ý mua một cân thịt.
“Trong nhà khách cũng xào thịt , tỷ đừng múc nữa, để dành cho các con ăn !”
Vương Thúy Hoa nào lời Tôn Xảo Vân, tiếp tục múc bát.
Mèo con Kute
“Đại Nha gửi cho ít măng khô, vốn dĩ hôm nay xào nhiều món ăn hết, mang về đãi khách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-199.html.]
Tôn Xảo Vân cũng khách khí nữa, bưng bát cùng Tôn Bằng trở về nhà .
Hôm nay đến thật ít, chen chúc chật cả một bàn lớn, thật là náo nhiệt.
Luộc bánh kếp , còn nấu cơm nữa, đến lúc bắt đầu ăn, Tôn Xảo Vân mới phát hiện quên múc cơm.
Vốn định hỏi xem ai ăn cơm mới múc, kết quả cả bàn đều chằm chằm những chiếc bánh kếp thấm đẫm nước canh, ai ăn cơm.
Tôn Xảo Vân mắng một câu.
“Thôi ~, từng một đúng là kén ăn , ngay cả cơm trắng cũng thèm nữa.”
May mà Tống Vãn Trân luộc nhiều bánh kếp, mỗi hai miếng là đủ , thật sự đủ thì cuối cùng hẵng múc cơm.
Trên bàn là món ngon, nhưng đều thử nhất là món khoai tây xào chua cay, thứ thật sự từng thấy.
Đâu từng thấy, tửu lầu Bảo Thiên bán món hai ngày mà suýt chút nữa thì dính kiện tụng, từ đó về món Hồ Đản cũng còn nữa.
Món Hồ Đản đó Tiêu Mộc Trần và Giang Ngọc Lương chắc chắn còn nhớ rõ, chỉ là khi họ ăn thì đó là cả củ luộc, tự nhiên món thái sợi trong đĩa chính là Hồ Đản suýt chút nữa tiễn họ gặp Diêm Vương.
Mặc dù đều từng thấy, nhưng điều đó chậm trễ việc họ động đũa.
Mọi cũng lo độc , mỗi một đũa, loáng cái đĩa khoai tây thái sợi vơi quá nửa.
Chỉ là khi ăn xong họ cũng nếm rốt cuộc đây là món xào gì, chỉ cảm thấy hương vị thật sự ngon, chua cay miệng khiến thể dừng đũa, vô cùng khai vị.
“Món tên là gì, hương vị quả thật ngon, thứ cho thiển cận mà từng thấy cũng từng ăn qua.”
Tiêu Mộc Trần nhịn mở lời, thật sự nghi hoặc, Giang Ngọc Lương bên cạnh nhét đầy miệng thức ăn, gật đầu phụ họa theo lời Tiêu Mộc Trần, cũng món là gì mà ngon đến .
Chờ khi trở về cũng cho đầu bếp trong phủ món .
Tống Vãn Trân tiên bán một sự bí ẩn, nhịn mở miệng .
“Thứ bọn họ đều từng ăn, nhưng hai các ngươi thì thật sự ăn qua đó!”
Tiêu Mộc Trần lúc chút ngây , cùng Giang Ngọc Lương ăn qua? chút ấn tượng nào!
Giang Ngọc Lương cũng cau mày lắc đầu, nhớ ăn qua, nhưng chút nghi hoặc lỡ việc ăn cơm, mặc kệ ăn ăn, cả, lười truy hỏi.
Thấy Giang Ngọc Lương gắp một đũa khoai tây thái sợi đưa miệng, Tống Vãn Trân ranh mãnh mở lời .
“Đây chính là Hồ Đản mà đây các ngươi ăn ở tửu lầu Bảo Thiên đó!”
“Cái gì?”
Tiêu Mộc Trần ngây , đây là Hồ Đản , ăn nhiều đến .
Còn Giang Ngọc Lương thì hóa đá, một miếng khoai tây thái sợi miệng đang nhai ngon lành, lúc nên nhổ tiếp tục nhai nữa.
Dưới sự giằng xé tư tưởng kịch liệt, vẫn nuốt miếng Hồ Đản thơm ngon đó xuống, đó mới khổ sở run rẩy đôi môi .
“Ta....... ăn nhiều như , sẽ c.h.ế.t chứ!”
Những khác bàn cũng mới phản ứng món thái sợi trong đĩa là gì, hóa là thứ mà Tam Nha đầu trồng cửa.
Thứ họ đều Tam Nha đầu qua, thể ăn sống, thể ăn loại mầm, chỉ cần nấu chín thì .
Hương vị chắc chắn là chín , Tam Nha đầu chắc chắn vấn đề gì, cho nên bọn họ đều sợ.
“Giang công tử, , Tam Nha đầu sợ gì, nàng cũng ăn mà.”
Tôn Xảo Vân vội vàng giải thích, xem dọa đứa nhỏ sợ đến mức nào, đứa nhỏ cứ như đây từng thứ hại qua .
--- Tra phụ bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm khát -