Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 189: Đừng lấy lỗi lầm của người khác mà trừng phạt bản thân ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ta còn học hỏi cô Tam nhiều hơn nữa, Đại Bằng ca cô Tam lợi hại còn là lợi hại đến mức nào, hôm nay quả thật chứng kiến.”

 

“Thật cũng lợi hại gì, qua một sách về cách bán hàng, chính là cách thế nào để khách hàng vui vẻ mua đồ ở chỗ ngươi, bất kể ngươi bán gì, đều thể dùng những lời lẽ để giao tiếp với khách hàng.

 

Đại Mộc ca thông minh như , học thêm vài ngày nhất định sẽ hơn .”

 

Đại Mộc khen thông minh càng thêm ngượng ngùng, liên tục cam đoan nhất định sẽ việc thật .

 

Đại Mộc từ chiều hôm qua bắt đầu việc cho đến giờ, y cảm thấy việc ở chỗ cô Tam thật sự quá sung sướng, những công việc đó so với ở lò gốm căn bản hề mệt mỏi, chỉ là cần cẩn thận hơn một chút, hơn nữa y phát hiện y thật sự thể học nhiều thứ.

 

Chẳng hạn như những lời cô Tam với khách hàng, y cảm nhận sự bất thường trong đó. Thì bán hàng là khách hàng nhu cầu thì ngươi mới bán .

 

Vốn dĩ họ chỉ tiêu một lạng bạc, kết quả là lúc rời đều tiêu hết hai, ba lạng , hơn nữa từng từng một còn nhe răng vui vẻ thôi.

 

Mèo con Kute

Y học cách bán hàng , y nhất định học!

 

Tống Vãn Trân đang uống nước, ngẩng đầu lên liền thấy ở đằng xa một quen đang thẳng về phía .

 

“Kia chẳng là Hoa bà t.ử ?”

 

Tống Vãn Trân chắc chắn mà mở lời, nàng cảm thấy những bà lão lớn tuổi ở đây trông đều gần giống , mấu chốt là quần áo họ mặc cũng gần như tương đồng, một màu xanh thẫm hoặc là đen.

 

Tôn Bằng và Tôn Đại Mộc thấy tiếng động cũng đều thuận theo tầm mắt của Tống Vãn Trân sang, quả nhiên thấy Hoa bà t.ử nhanh chóng .

 

là Hoa bà t.ử mà~”

 

Tôn Bằng khẳng định mở lời, khi y ở trong thôn, ba ngày hai bữa đến nhà Hoa bà t.ử việc, bà lão hóa thành tro y cũng nhận .

 

Tống Vãn Trân bỗng nhiên nhớ đến chuyện của A Tú liền đầu sang Tôn Bằng.

 

“Chuyện nhà họ Trần , với nàng ?”

 

Tôn Bằng thở dài một , nhắc đến chuyện , y lộ vẻ mặt đầy bất lực.

 

“Ta đều với nàng , bảo nàng hãy tìm hiểu kỹ nhà họ Trần hãy đính hôn, thế nhưng nàng tin , đang bậy bạ.”

 

“Lời khó khuyên kẻ cố chấp, nên thì đều , lương tâm hổ thẹn là .”

 

Tôn Bằng gật đầu nhưng vẫn còn cau mày ủ rũ, hy vọng A Tú thể lời y mà tìm hiểu thêm về chuyện của Trần Kế Bảo!

 

Hoa bà t.ử chuẩn đến quán nhà họ Trần tìm hỏi chuyện hạ sính lễ của nhà họ Trần, đến trấn liền nhịn trộm quầy hàng của Tống Vãn Trân một lát. Công việc kinh doanh đó thật sự , Hoa bà t.ử thèm thuồng, thật sự nỡ rời .

 

Mãi cho đến khi Tống Vãn Trân thấy, Hoa bà t.ử mới vội vàng c.h.ử.i một tiếng: “Tiểu tiện nhân mắt thật tinh!”, chạy về phía quán nhà họ Trần.

 

“Tống cô nương~”

 

Tống Vãn Trân uống xong nước, định đặt bát nước xuống, liền thấy gọi nàng . Nàng ngẩng đầu lên thấy Thẩm Gia Phú mà mấy ngày gặp.

 

Thẩm Gia Phú hôm nay trông tinh thần hơn nhiều, vốn dĩ là một tập võ, tinh thần xong cảm thấy khí chất đều đổi.

 

Tống Vãn Trân thầm nghĩ, xem chuyện nhà họ Trần giải quyết , hơn nữa còn giải quyết .

 

“Chuyện giải quyết ?”

 

Thẩm Gia Phú gật đầu.

 

“Hôm nay chính là đến để cảm tạ Tống cô nương, đa tạ chủ ý của cô nương. Đến đó nhà họ Trần đến con trai bọn họ sắp xong , bảo nhà bồi thường hai trăm lạng.

 

Ta trực tiếp đến huyện thành báo quan, kết quả là khi của quan phủ tìm Trần Kế Bảo thì vẫn còn đang uống rượu trong kỹ viện ở huyện thành, bắt quả tang.

 

Tại chỗ liền vạch trần lời dối của nhà họ Trần rằng con trai bọn họ xong , Huyện thái gia những trị tội , mà còn phạt Trần Kế Bảo tội trêu ghẹo , bảo giam một tháng để cho nhớ kỹ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-189-dung-lay-loi-lam-cua-nguoi-khac-ma-trung-phat-ban-than.html.]

 

Thẩm Gia Phú vài câu mới nhớ phía còn một , vội vàng đầu kéo nàng .

 

Bởi vì quầy hàng còn những khách nhân khác đang chọn bánh ngọt, Tống Vãn Trân mấy họ thật sự chú ý thấy phía Thẩm Gia Phú còn một , tưởng là khách nhân mua bánh ngọt.

 

“Đây là của , Xuân Nhi, nàng cũng đến cảm tạ các ngươi.”

 

“Đa tạ Tống lão bản, đa tạ giúp đỡ nhà chúng .”

 

Xuân Nhi xong chút ngượng ngùng cúi đầu.

 

Thẩm Gia Phú thấy như , trong đáy mắt dâng lên một tia đau lòng, vội vàng giải thích.

 

“Trước vì xảy chuyện đó, ít nhiều hàng xóm xung quanh đều lời tiếng . Nàng đến cảm tạ các ngươi, sợ các ngươi cũng nhạo nàng .”

 

Mấy liền Thẩm Gia Phú ý gì, trinh tiết của nữ t.ử từ xưa lớn hơn trời, mặc dù Trần Kế Bảo cuối cùng gì Xuân Nhi, thế nhưng chuyện từng xảy đối với những tư tưởng phong kiến ở đây mà , thì cũng khác gì xảy .

 

Danh tiếng những kẻ lắm miệng truyền cũng coi như hủy hoại bảy tám phần.

 

Nhắc đến Trần Kế Bảo, trong lòng Tôn Bằng liền hận đến hoảng, thật đúng là một tên đồ vật hại .

 

“Muội cứ thoải mái tự nhiên, lầm gì, gì mà ngại chứ, kẻ sai là tên ch.ó má Trần Kế Bảo .

 

Hắn chẳng bắt ? Phàm là kẻ mắt đều thấy sai, nếu còn kẻ nào về , mắt mù, sức mà chấp kẻ mù."

 

Xuân Nhi về phía Tôn Bằng, đáy mắt dấy lên mấy phần ánh sáng. Từ khi trưởng vì nàng mà đ.á.n.h Trần Kế Bảo, nàng vô cùng tự trách, tự trách vì mà hại trưởng, hại nhà.

 

Nếu Trần Kế Bảo thật sự mệnh hệ gì, trưởng lẽ sẽ tù, gia đình họ lẽ sẽ khuynh gia bại sản.

 

Tất cả chuyện đều do nàng mà , nàng cảm thấy chi bằng hôm đó trưởng mặt, nàng cứ để Trần Kế Bảo ức h.i.ế.p , cùng lắm là nàng sống nữa, cũng đừng liên lụy .

 

May mắn ~, may mắn Tống lão bản cùng giúp đỡ đưa chủ ý, khiến gia đình vượt qua hoạn nạn . Thế nhưng, hoạn nạn gia đình qua, cửa ải trong lòng nàng vẫn khó lòng vượt qua.

 

Chuyện trong trấn đồn thổi ầm ĩ, nàng khỏi cửa thấy những ánh mắt kỳ lạ , tựa hồ nàng còn trong sạch, là một nữ nhân vấy bẩn danh tiết.

 

Nàng chịu nổi những ánh mắt , vốn dĩ hôm nay ngoài, cũng tới đây, nhưng nghĩ đến việc nhất định tới tạ ơn Tống lão bản cùng nên mới c.ắ.n răng mà đến.

 

Kỳ thực nàng cũng sợ Tống lão bản cùng liệu bằng ánh mắt đó .

 

lúc , những lời của vị thanh niên cao lớn, chất phác mặt, nàng bỗng thấy vô cùng ấm áp. Thì ngoài nhà, tất cả đều bằng ánh mắt khác lạ, vẫn còn an ủi nàng như , ban cho nàng sức mạnh.

 

Nàng vốn dĩ hề sai, vốn là chuyện hề xảy thì nàng gì mà trốn tránh? Nàng cứ nên quang minh chính đại để những lời đồn đại đ.á.n.h mà tự tan.

 

"Đa tạ đại ca~"

 

Khi Xuân Nhi gọi tiếng đại ca , cuối cùng cũng nở nụ , tựa hồ u ám gương mặt quét sạch còn.

 

Nụ của Xuân Nhi khiến Tôn Bằng nhất thời chút ngượng ngùng, gãi đầu .

 

"Chà, lời thật lòng mà. Muội đừng mãi nghĩ quẩn, cũng đừng lấy sai lầm của kẻ khác mà tự trừng phạt bản ."

 

Câu là do Tôn Bằng tự ngộ . Thuở , khi A Tú gả cho , ăn uống đau khổ mấy ngày, cứ ngỡ là của .

 

Đến khi bước , mới buồn đến nhường nào.

 

Xuân Nhi gật đầu thật mạnh, trong mắt Tôn Bằng đều lấp lánh ánh sáng.

 

"Muội tên Xuân Nhi, đại ca gọi là gì?"

 

--- Tra cha bỏ vợ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...