Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 170: Chuyện tỷ tỷ bị bức đến điên loạn còn có ẩn tình khác? ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con nha đầu cái gì cũng dám nghiên cứu hả, , thứ con còn ăn ? Cẩn thận độc c.h.ế.t đấy.”
Tống Vãn Trân ngẩng đầu thấy con chim mỏ đỏ đậu bên cạnh cành ma dụ.
“Ta thứ ngon lắm, ngươi tin ?”
Con chim nhỏ tức giận còn giữ bình tĩnh.
“Các ngươi loài quả nhiên xa tận xương, ngươi đầu độc chim gia gia đây đúng , mới tin lời quỷ quái của ngươi.”
“Được thôi, đến lúc đó ngươi đừng ăn.”
Tống Vãn Trân thản nhiên mở lời, bộ dạng nàng giống đang đùa chút nào.
Chim mỏ đỏ do dự. Tài nấu nướng của con nha đầu , nó nếm thử .
Những ngày , nó rảnh rỗi là đến chỗ con nha đầu để ăn chực uống chè, quả thực ăn ít món ngon.
Trong tay con nha đầu , hình như thứ gì là thể ăn , hơn nữa nàng luôn thể chế biến những món đồ kỳ lạ thành ngon miệng.
Hậu quả của việc ăn uống quá chính là khiến nó béo lên ít, lúc bay còn nhanh bằng những con chim khác.
Để giảm cân, nó hạ quyết tâm bay khỏi sân nhỏ nhà nàng, đến núi tự lực cánh sinh.
Thế nhưng đồ ăn trong rừng so với đồ do loài thì hương vị kém xa vạn dặm.
Món thịt kho tàu nàng thật sự ngon, còn vụn bánh mì nữa, nó thể vây quanh bếp nướng ăn cả ngày.
Cho nên thứ liệu khi chế biến xong ngon nữa nhỉ, lỡ như là thật thì !
Nó... nó thật sự nếm thử.
“Ai chà, vài con chim ăn thì thật là đáng tiếc nha, ăn thứ những ngon mà còn thể giảm cân nữa đó.”
Hả?
Chim mỏ đỏ duỗi cổ , giảm cân ư? Thứ ăn thể giảm cân ? Vậy chẳng chính là thứ nó đang cần .
Con chim mỏ đỏ kiêu ngạo đột nhiên bay đến bên tai Tống Vãn Trân.
“Ngươi hái nấm , một nơi, ở đó chắc chắn nhiều nấm, ngươi theo , dẫn ngươi .”
Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của chim mỏ đỏ, Tống Vãn Trân ngạc nhiên, con chim cũng giống như vài , cảm xúc bất đến thế ?
“À , chuyện với ngươi hai hôm ngươi đừng quên nhé, cái tên suýt nữa vỡ trứng của hãm hại ngươi đó, đều thấy hết.”
“Ừm, sẽ chú ý, đa tạ chim .”
Thật đúng là nhờ con chim mỏ đỏ , giúp nàng kế hoạch của Tô Ninh và Triệu Lập Hổ, nếu đến lúc đó quả thật sẽ phiền phức.
“Hừm, ngươi là , đến lúc đó món ngon đừng quên chim gia gia đây là .”
Theo chỉ dẫn của chim mỏ đỏ, Tống Vãn Trân quả nhiên thu hoạch ít nấm tươi ngon.
Đợi đến khi ba con xuống núi, ba cái giỏ đều chất đầy ắp.
“Tối nay một ít, ngày mai mang một ít sang Tôn gia trang.”
Tống Vãn Trân dự định sáng mai sẽ dẫn Tôn Xảo Vân và Tống Vãn Cầm đến Tôn gia trang thăm hỏi.
Đi chơi nửa buổi chiều về, sẽ ngủ bên đó.
Tập tục ở đây, con gái gả đêm Tết Nguyên Tiêu và đêm Giao thừa đều thể ngủ nhà đẻ, cho nên các nàng định ban ngày chơi, chiều sẽ về.
“Được thôi, cũng nên một chuyến thăm ngoại nương và ngoại gia của con .”
Vừa sẽ về nhà đẻ, Tôn Xảo Vân vui mừng. Đừng thấy hai nhà cách quá xa, đây nàng cũng chỉ mùng ba, mùng bốn Tết mới một chuyến.
Đến Tết Nguyên Tiêu khi gặp lúc nông bận thời gian, lúc nông bận thì Tống lão thái thái cũng tìm đủ lý do cho nàng .
Mèo con Kute
Ngay cả khi đồng ý cho nàng về, cũng là c.h.ử.i mắng om sòm, một chút đồ cũng cho nàng mang theo. Tay trở về thì nàng còn mặt mũi nào mà về chứ.
Về cũng chỉ khiến cha lo lắng thêm, nên dứt khoát về nữa.
Giờ đây, nàng cuối cùng cũng thể quang minh chính đại về thăm nhà đẻ một chuyến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-170-chuyen-ty-ty-bi-buc-den-dien-loan-con-co-an-tinh-khac.html.]
Hai con đang chuyện thì Tống Vãn Cầm bên cạnh đột nhiên dừng bước.
Tiếp đó, sắc mặt nàng cũng trở nên tái nhợt, đôi môi run rẩy chằm chằm phía , nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Theo tầm mắt của nàng, Tống Vãn Trân thấy một tiểu hỏa t.ử cũng đang phía , vẻ bối rối. Đó là Thiết Trụ ca trong ký ức của nàng, suýt nữa thành đôi với Tống Vãn Cầm.
Nàng hai là thanh mai trúc mã, tuổi tác tương đồng, đều tình ý với .
Chỉ là Tống lão thái thái cứ nhất quyết ép Tống Vãn Cầm gả cho con trai ngốc của một thợ mộc ở thôn khác, đó nhị tỷ của nàng bức đến điên loạn, còn Thiết Trụ thì cũng bặt vô âm tín.
Nghe trong thôn là huyện thành công, chắc là ít khi về. Bởi vì kể từ khi Tống Vãn Trân tỉnh ở đây thì đây đúng là đầu tiên nàng gặp .
Đây chắc là từ huyện thành nghỉ phép về ăn Tết Nguyên Tiêu.
Tâm tình của Tống Vãn Cầm bỗng chốc trở nên kích động, nàng chằm chằm về phía , nắm tay Tống Vãn Trân đến phát đau.
Còn Thiết Trụ phía thì từ từ cúi đầu xuống, trông như chút chột .
“Là Thiết Trụ về đó hả?”
Tôn Xảo Vân ấn tượng tồi về Thiết Trụ. Nếu năm xưa Tống lão thái thái cứ nhất quyết cái trò , lẽ hai đứa trẻ thành đôi .
“Vâng, con về thím, về nhà ăn Tết ạ.”
Nói xong, chút ngượng nghịu.
“À, nương con gọi con, con về đây thím.”
Thiết Trụ xong, ngoảnh đầu mà bỏ chạy.
Tôn Xảo Vân đầu mới phát hiện nước mắt của khuê nữ cứ thế tuôn như suối, thể cũng ngừng run rẩy.
“Sao thế con gái, con đừng mà, con vẫn còn thích Thiết Trụ ?”
Tôn Xảo Vân nghĩ là đây khuê nữ vốn dĩ thích Thiết Trụ, lâu như gặp mà vẫn kích động như thế, trong lòng nhất định vẫn còn nhớ nhung .
“Thiết Trụ huyện thành việc, chắc chắn quen cô nương nào khác , nương tìm hỏi giúp con nhé.”
“Đừng, nương, con nữa, nữa .”
Tống Vãn Cầm , nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Đầu cũng lắc như trống bỏi, khiến Tôn Xảo Vân sợ hãi vội ôm lấy nàng mà hoảng loạn mở lời.
“Được , chúng cần , chúng về nhà thôi.”
Tôn Xảo Vân sợ hãi vô cùng, khuê nữ của nàng mới khỏe lâu, vạn nhất biến thành dáng vẻ , nàng thật sự cũng sẽ phát điên theo mất.
“Nhị tỷ, chỉ cần tỷ thì ai thể ép tỷ xuất giá, nuôi tỷ cả đời cũng .”
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Vãn Trân, Tống Vãn Cầm cảm thấy an tràn đầy.
Lúc thấy giọng của , tâm trạng nàng mới từ từ dịu , sắc mặt cũng trông khá hơn nhiều.
“Con xuất giá, con thể nhiều việc, con thể nhiều việc kiếm tiền, con thể tự nuôi sống .”
“Tốt, con xuất giá, xuất giá, chúng về nhà nấu cơm ăn thôi.”
Tôn Xảo Vân cẩn thận dỗ dành, thấy dáng vẻ của con gái như thế, trong lòng nghĩ rằng vẫn là do đây Tống lão thái thái và Tống Thiên Kha ép nàng gả cho tên ngốc nên dọa sợ.
Cho nên đến chuyện xuất giá là sợ hãi.
Tống Vãn Trân về phía , bóng lưng Thiết Trụ chút mơ hồ, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Thiết Trụ sang gì đó đúng, cứ như là chuyện gì hổ thẹn .
Hơn nữa, phản ứng của nhị tỷ đối với thì giống như thấy trong lòng lâu gặp, mà là bài xích, thích, thậm chí còn mang theo chút chán ghét.
Giống như thấy kẻ phụ bạc từng vứt bỏ , nữ nhân còn bất kỳ mối liên hệ nào với nữa.
Còn vẻ mặt của Thiết Trụ như hối hận, dò xét gần nhưng chột dám.
Giữa bọn họ rốt cuộc xảy chuyện gì, lẽ nào chuyện tỷ tỷ đây bức đến điên loạn còn ẩn tình khác?
--- Cha khốn bạc tình bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -