Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 157: Là nên xem xét mua một cửa tiệm rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đám thổ phỉ càng càng hưng phấn, từng tên một đều về phía lão đại Báo T.ử Đầu đang ở vị trí chủ tọa.

 

Báo T.ử Đầu mới ba mươi tuổi, chỉ cần tướng mạo là một kẻ tàn nhẫn. Hắn dáng cao lớn, làn da đen sạm mang theo vài phần hoang dã. Nghe thấy tiếng đùa của , nhếch mép, trong mắt lộ vài phần khinh thường.

 

“Cứ chằm chằm bọn chúng cho , một khi bất kỳ động tĩnh gì lập tức đến bẩm báo.”

 

“Tuân lệnh ~”

 

Sáng sớm ngày hôm , Tôn Bằng mang những hộp quà mà Tống mộc tượng xong đến. Tống Vãn Trân kiểu dáng, hài lòng. Nếu việc đóng gói hộp quà và bán hàng thành công, nàng sẽ hợp tác lâu dài với Tống mộc tượng.

 

Trong lúc những khác đang chất hàng và thu dọn, Tống Vãn Trân dán những tờ giấy hoa chuẩn lên, đó lượt đặt bốn loại bánh trung thu bốn ô trống.

 

Với chiếc hộp quà , những chiếc bánh trung thu nâng phẩm vị lên một trăm tám mươi bậc. Những chiếc bánh trung thu ban đầu bán một trăm văn, giờ cũng bán năm trăm văn.

 

Hộp quà đương nhiên thể so sánh với những kiểu dáng hiện đại, nhưng ở đây độc đáo riêng biệt, tuyệt đối sẽ khiến sáng mắt.

 

“Cái quá mất, cái hộp nếu bình thường đựng bánh trung thu, mà đựng những thứ khác để tặng cũng !”

 

Tôn Bằng nhịn cảm thán, nghĩ đến cũng thể theo sư phụ học nghề để những thứ , liền chút hưng phấn.

 

Kể từ khi bái sư, Tôn Bằng còn trầm lặng như nữa, mặt tươi nhiều hơn, lời cũng nhiều hơn, cả trông sức sống hẳn lên.

 

Quả nhiên, con mục tiêu và phương hướng thì thật sự khác biệt.

 

Mấy nhanh chóng đến trấn, Tống Vãn Trân vội vàng mang hộp quà đến Trương phủ, mà đặt cả hai hộp quà ở vị trí nổi bật quầy để trưng bày.

 

Quầy hàng bày thu hút ít khách hàng vây quanh xem.

 

Hai ba chiếc bánh trung thu Quảng thức cũng bán ít, chỉ là vẫn thực sự bùng nổ.

 

thì thứ giá cả cũng hề rẻ, còn đắt hơn bánh mì, c.ắ.n răng mua, cũng là để dành đến tiết Viên Nguyệt tế bái xong mới dám ăn.

 

Cho nên vẫn chắc chắn thứ rốt cuộc ngon , tức là thấy ít mua, nhưng thực sự những khách quen nếm thử thì nhiều.

 

Đến trưa thì mấy hộ gia đình giàu ở huyện thành đến, vốn là để mua bánh mì, thấy bánh trung thu cũng mua một ít.

 

Lại hỏi giá hộp quà, thêm hộp quà thì giá cả tăng gấp đôi, từng đều lắc đầu lia lịa, chỉ một hộ gia đình c.ắ.n răng, mua một trong những hộp quà đó.

 

Lúc mua, vị khách đó vẫn vẻ mặt đau lòng.

 

“Ai da, cha, con ăn mấy cái , cần mang hộp quà .”

 

Tiểu thanh niên bên cạnh tuy vóc dáng cao nhưng khắp đầy cơ bắp cuồn cuộn, là một luyện võ. Vết bầm tím mặt vẫn tan, xem đ.á.n.h với lâu.

 

Người đàn ông xách hộp quà, giơ tay định đ.á.n.h gáy tiểu thanh niên một cái, nhưng thấy vết bầm tím chỗ chỗ mặt con trai, đành nén xuống, vui vẻ mở lời.

 

“Ai mua cho ngươi ăn, ngươi cái mặt lớn như ? Ta mang nhà họ Trần để ngươi xin lão tổ tông đó.”

 

Tiểu thanh niên mặt lộ vài phần bất phục.

 

“Dựa cái gì xin , là cố ý khiêu khích , ngay mặt con còn dám trêu ghẹo Xuân Nhi, đáng đánh.”

 

“Ngươi im miệng!”

 

Người đàn ông sợ hãi vội vàng quát mắng tiểu thanh niên một câu.

 

“Ngươi hủy hoại ngươi ? Lời mà truyền ngoài nó còn thể tìm nhà chồng .”

 

Tiểu thanh niên vẻ mặt ấm ức, khoanh tay sang nơi khác.

 

“Dù thì con cũng sẽ xin , đ.á.n.h là đáng đời, đều là tự chuốc lấy.”

 

“Ngươi ~”

 

Người đàn ông tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn kịp mắng nữa thì tiểu thanh niên nhanh chân xa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-157-la-nen-xem-xet-mua-mot-cua-tiem-roi.html.]

“Ai ~”

 

Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, trả bạc xong, cũng bước nặng nề rời .

 

Đợi đến khi đàn ông , Lục Hoài Viễn mới vẻ mặt tò mò hóng chuyện mở lời.

 

“Tiểu thanh niên chẳng hôm qua đ.á.n.h với con phố phía ? Hôm qua khi qua đó, đối phương đ.á.n.h cho thê thảm, gục ngã dậy nổi .”

 

Hồ thẩm bên cạnh Lục Hoài Viễn cũng chen lời.

 

“Thằng nhóc sợ là gây chuyện . Kẻ đ.á.n.h chính là thiếu gia nhà họ Trần, nhà họ Trần đó thích của nhà họ Tô. Mấy năm nay dựa nhà họ Tô ở trấn mà hoành hành ngang ngược, chuyện nào.”

 

“Nhà họ Tô đó cũng là nhà họ Tô của Tô Ký ?”

 

Tống Vãn Trân chút tò mò mở lời. Trong trấn vốn dĩ chỉ mấy hộ giàu , những họ Tô tiếng tăm, nàng chỉ một Tô Ký.

 

“Chính là Tô Ký đó, nhưng nhà họ Trần là nhà ngoại của thất của lão bản Tô. Thiếp thất đó sủng ái ở Tô gia, tiện thể cũng kéo theo cả nhà ngoại lên.”

 

Thì là thế, đúng là một đắc đạo, gà ch.ó lên trời !

 

Đang chuyện nhà họ Tô, thì một tiểu nha đầu lặng lẽ đến, đầu tiên là ngắm bánh ngọt quầy hàng, đến bên cạnh Tống Vãn Trân khẽ .

 

“Tống cô nương, tiểu thư nhà chúng , bảo nô tỳ đến lấy một hộp diện chi.”

 

Tống Vãn Trân lập tức vẻ mặt hiểu ý gật đầu. Nàng khách sáo vài câu với tiểu nha đầu, liền đưa hộp diện chi xong cho nàng. Tiểu nha đầu cầm lấy đồ vật dám nán nữa mà chạy thẳng mất.

 

Qua buổi trưa Tống Vãn Trân mới bảo Lục Hoài Viễn mang hộp quà cuối cùng còn đến Trương phủ.

 

Hôm nay đúng lúc chợ huyện họp, qua ít, ngoài mấy miếng bánh trung thu còn sót , bánh mì và bánh quy gần như bán hết sạch.

 

Lục Hoài Viễn vẫn trở về, trời vốn đang nắng chang chang bỗng chốc u ám.

 

“Xem trời sắp đổ mưa !”

 

Tôn Trường Thiết lo lắng một câu, kỳ thực trời đáng lẽ mưa từ sớm, nếu mưa nữa thì hoa màu ngoài đồng e rằng thực sự sẽ thất thu trắng tay.

 

“Trời chuyển đột ngột quá, xem cơn nhỏ . May mà đồ của chúng cũng bán gần hết .”

 

Tôn Bằng bắt đầu thu dọn đồ đạc mắt.

 

Mèo con Kute

Các chủ quán hàng cũng vội vã bắt đầu thu dọn, trong trấn cũng tản tứ phía chạy về nhà.

 

“Chúng tìm một mái hiên nào đó trú tạm , cứ thế về nhà e là sẽ mưa xối ướt mất.”

 

“Hay là chúng trực tiếp đến Trương phủ , chỉ là kịp đến đó .”

 

Lời Tống Vãn Trân dứt, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống trán nàng như những hạt đậu nảy tanh tách.

 

“Xem kịp !”

 

Tôn Trường Thiết hét lên một tiếng, vội vàng thu dọn đồ đạc lên xe bò.

 

Lúc , chỉ còn cách tìm một mái hiên nào đó để trú tạm.

 

Mấy kéo xe bò đến một dãy cửa hàng ở đầu phố phía .

 

Lo lắng nước mưa sẽ tạt nhà, nhiều cửa hàng đóng cửa.

 

Còn một ông chủ thì chẳng nhanh chẳng chậm dời hàng hóa cửa trong, chuẩn đóng cửa nghỉ bán.

 

Trước đây nàng từng cảm giác gì, nhưng lúc Tống Vãn Trân chỉ cảm thấy quả nhiên một cửa hàng mặt tiền thật là sướng, gió chẳng thổi tới, mưa chẳng ướt, ít nhất con chịu khổ.

 

Xem đợi đến khi qua lễ, nàng cũng nên cân nhắc chuyện đổi một cửa hàng mặt tiền khác .

 

--- Tra phụ vứt bỏ thê tử? Chúng ăn thịt, ngươi đừng thèm khát -

 

 

 

Loading...