Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 155: Mối quan hệ của Trương lão gia lại cứng rắn đến vậy ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương phu nhân ngạc nhiên hỏi, vỏ bánh ngửi mùi thơm ngọt, nhưng lòng đỏ trứng ngửi giống lòng đỏ trứng vịt, còn mặn nữa.
Dù ngạc nhiên, nhưng Trương phu nhân tin tưởng những thứ Tống Vãn Trân , nếu ngon thì nha đầu cũng sẽ . Cứ nếm thử một miếng tính.
Trương phu nhân còn kịp nuốt xuống miếng đầu tiên, vội vàng la lên rút câu , "ăn ngon " cái gì chứ? Đồ do bảo bối nữ nhi của nàng thể ngon .
“Nha đầu nhà ngươi thật khéo léo, ngươi nghĩ việc dùng nhân , vị mặn ngọt kết hợp ngon đến lạ lùng.”
Trương lão gia từ xa thấy Trương phu nhân ngừng ngon, còn đến gần hì hì .
“Nha đầu mang thứ gì đến cho con mèo già ham ăn .”
“Ai là mèo già ham ăn?”
Trương phu nhân trừng mắt Trương lão gia đang đến gần, sợ đến nỗi Trương lão gia vội vàng giơ tay cầu xin tha thứ.
“Hì hì, là mèo già ham ăn, mỗi bảo bối nữ nhi mang đến đồ ăn ngon, nàng ăn đủ phần còn đều miệng .”
Tống Vãn Trân khóe miệng giật giật, hóa cha nuôi của nàng, đường đường là Trương đại lão gia, là dọn dẹp đồ ăn thừa cho vợ , bánh ngọt vợ ăn đủ phần còn mới là của .
Trương phu nhân vội vàng đưa một miếng bánh trung thu lòng đỏ trứng khác cho Trương lão gia.
“Ngươi mau nếm thử bánh trung thu .”
“Bánh… bánh trung thu?”
Trương lão gia cũng ngạc nhiên kém, vẻ mặt hưng phấn của vợ, phụ họa thêm, vội vàng c.ắ.n một miếng.
“Ừm... ừm...”
Trương lão gia liên tục ừ mấy tiếng, ngon quá, ngon đến mức thể diễn tả , chỉ gật đầu lia lịa.
“Cái cũng gọi là bánh trung thu ư?”
“Phải đó, ngài xem cái .”
Tống Vãn Trân cầm một chiếc bánh trung thu nguyên vẹn đưa cho Trương lão gia xem, chỉ thấy đó còn in chữ.
“Bánh trung thu lòng đỏ trứng~, ha ha, nha đầu nhà ngươi thật là tài!”
“Ối, cái còn chữ, hoa văn nữa chứ. Ta chỉ lo ăn nên chẳng thấy. Bánh trung thu quả là ngon !”
Thấy vợ lúc đang vui vẻ, Trương lão gia đảo mắt, thăm dò .
“ , chẳng còn mấy ngày nữa là đến Tiết Viên Nguyệt ? Trước Tiết Viên Nguyệt, lão Tứ Hoàng còn mời uống rượu. Đến lúc đó, bảo nha đầu chuẩn ít bánh trung thu cho , mang theo để chọc thèm bọn họ.”
16. Trương lão gia vẻ mặt đắc ý, dường như tưởng tượng cảnh mặt đám lão già mà lấy những chiếc bánh trung thu mắt , cảnh tượng bọn họ từng thấy bao giờ.
Nói xong, cẩn thận liếc Trương phu nhân một cái, vẻ mặt nũng cầu yêu.
“Phu nhân, là nàng cùng , đều là bạn học năm xưa, đều đôi cặp, chỉ trông thật đáng thương !”
Trương phu nhân vẻ mặt khinh thường, bĩu môi.
“Đi cũng chỉ là các ngươi uống rượu, các ngươi khoác lác. Năm nào cũng thấy ngươi thẳng , ngang , cứ uống đến c.h.ế.t như gấu ch.ó , xem ngươi mất mặt ?”
Trương phu nhân trừng mắt Trương lão gia, Trương lão gia thấy còn đường thương lượng liền vội vàng lủi , nhường gian cho hai con.
Tống Vãn Trân Trương lão gia với vẻ cẩn thận mà pha chút hài hước , nhịn bật .
Trương phu nhân bất lực đùa.
“Cha nuôi của ngươi , mặt ngoài thì vẻ lớn, đắn, nhưng mặt thì chẳng dáng vẻ gì nghiêm chỉnh cả.”
“Điều đó cho thấy cha nuôi yêu mến nhất, trong lòng cha nuôi là một sự tồn tại đặc biệt. Con chỉ khi ở mặt yêu thương mới giống như một đứa trẻ.”
Trương phu nhân chút ngượng ngùng cầm khăn che khóe môi.
“Nha đầu tinh ranh nhà ngươi hiểu cũng ít nhỉ, chỉ là mấy lão bạn của cha nuôi ngươi đều nhạo là kẻ sợ vợ, đến chỗ lão Tứ Hoàng, chắc chắn bọn họ nhạo một trận nữa cho xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-155-moi-quan-he-cua-truong-lao-gia-lai-cung-ran-den-vay.html.]
“Bọn họ nhạo cha nuôi là do bọn họ vô tri, cha nuôi là sợ vợ, rõ ràng là tôn trọng và yêu thương vợ.”
Trương phu nhân sững sờ, còn cách như ?
Tống Vãn Trân thêm một tràng những lợi ích của việc đàn ông sợ vợ, khiến Trương phu nhân vỗ tay khen .
“Người xem, những điều con đều là ưu điểm của cha nuôi ?”
Trương phu nhân liên tục gật đầu, nàng bao giờ đếm Trương lão gia nhiều ưu điểm đến , nha đầu kể nàng mới thấy đàn ông của thật .
“Phải đó, cha nuôi của ngươi chính là như .”
“Vậy nên những ưu điểm của đều là vì tôn trọng và yêu thương mà . Thật mà , đó chính là do hai tương kính như tân, tương tương ái, ngày tháng mới càng hơn.”
“Vậy như , cha nuôi như thế cũng công lao của ?”
“Đương nhiên ~”
Hai con đột nhiên khúc khích .
Nói đến tương kính như tân, Trương phu nhân bỗng cảm thấy chút hổ thẹn với phu quân.
“Hay là năm nay cũng cùng cha nuôi ngươi, vẻ vang cho cha nuôi ngươi một chút, xem lão Tứ Hoàng còn dám nhạo cha nuôi ngươi thế nào.”
Tống Vãn Trân lén lút khóe miệng giật giật, cha nuôi , con chỉ thể giúp ngài đến đây thôi.
“Vậy đến lúc đó con sẽ chuẩn nhiều bánh ngọt và bánh trung thu để cha nuôi và nuôi mang theo.”
Trương phu nhân gật đầu, bỗng nhiên trịnh trọng .
“ , mang theo nhiều hương vị một chút, để lão Tứ Hoàng nếm thử, cũng là cơ hội để quảng bá cho con.”
Luôn Trương phu nhân nhắc đến lão Tứ Hoàng, Tống Vãn Trân chợt tò mò lão Tứ Hoàng rốt cuộc là nhân vật thế nào, quen với Trương lão gia và Trương phu nhân như , hẳn nhân vật đơn giản.
Dường như sự nghi hoặc trong mắt Tống Vãn Trân, Trương phu nhân .
“Lão Tứ Hoàng chính là huyện thái gia của huyện chúng . Ta và cha nuôi của ngươi quen từ sớm, hồi còn trẻ cha nuôi ngươi và là bạn học, nên mới gọi tùy tiện như .”
Tống Vãn Trân khẽ kinh ngạc một chút, thật, cái đùi lớn nàng ôm , Trương lão gia và Trương phu nhân mối quan hệ còn cứng rắn hơn nàng tưởng tượng.
Mèo con Kute
“Nếu , con nhất định một hộp quà bánh trung thu thật tinh xảo, thể để Trương phủ chúng mất mặt.”
Không chỉ là vẻ vang cho Trương phủ, việc bánh trung thu Quảng Đông của nàng thể nổi tiếng , chừng còn xem bữa tiệc của Trương lão gia và huyện thái gia .
“Ừm, thì vất vả cho con ! ~”
Trương phu nhân đột nhiên nhớ chuyện gì đó, kéo Tống Vãn Trân trong nhà.
“Mau thử , quần áo nuôi sai cho con xong .”
Tống Vãn Trân kéo phòng Trương phu nhân, mấy bộ quần áo mới tinh ủi phẳng phiu, một nếp nhăn, treo ở đó, kiểu dáng đúng là thời thượng nhất trong trấn lúc bấy giờ.
“Đẹp quá~”
Tống Vãn Trân nhịn khen ngợi, chất liệu tuyệt đối là thứ mà họ thấy ở tiệm may đồ hôm nay thể sánh bằng.
“Cảm ơn nuôi~”
“Nha đầu ngốc, cảm ơn gì chứ, nuôi thích nhất là chưng diện cho các cô gái nhỏ. Tuổi của con là lúc mặc quần áo nhất, đợi đến khi lấy chồng thì sẽ còn tự do ăn mặc như nữa.
Mặc một chút, sẽ luôn để ý, con thế , thế xong, luôn chịu một vài ràng buộc.”
Tống Vãn Trân gật đầu, đến chuyện lấy chồng nàng quả thực chút mơ hồ, chẳng lẽ nàng thật sự ở đây kết hôn sinh con ? Không thể nào!
Sau khi trở về từ Trương phủ, Tống Vãn Trân ngừng nghỉ mà trực tiếp về Tống gia thôn. Trên đường nàng thiết kế xong kiểu dáng hộp quà. Hộp quà thực đơn giản, nhưng vẫn phiền Tống thợ mộc.
--- Cha tiện nhân bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm khát -