Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 151: - Hắn là người có tài hoa trong người ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:21:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà bây giờ , Khương Tuyết Nương chỉ cảm thấy lúc đó là chút quỷ mê tâm khiếu, nghĩ về tên đàn ông ch.ó má quá , cũng lời ngon tiếng ngọt của cho mê hoặc.
bây giờ nàng còn lựa chọn nào khác.
Bây giờ với phận là phụ nữ hòa ly của nàng, nếu ở huyện thành mà tìm một mối hôn sự nữa thì tự nhiên là thể .
Mà bây giờ những phu nhân nhà quyền quý quanh huyện thành quen đều nàng chiêu rể về nhà.
Lúc mới bắt đầu, vì Tống Thiên Kha tướng mạo xuất chúng nên nàng còn thường xuyên đưa Tống Thiên Kha dự yến tiệc để khoe khoang đôi chút.
Lúc nếu đuổi Tống Thiên Kha , thì thể diện của nàng còn đặt .
“ con bây giờ còn lựa chọn nào khác , chúng cô nhi quả mẫu, cộng thêm Tú Hoa ba phụ nữ thì thể gì.
E là đợi đến khi phụ thật sự còn nữa, con và Tú Hoa cũng sẽ là nhà để về.
Cho dù đại ca giữ phủ, đến lúc đó ai chống lưng cho , một lão thái thái còn sẽ bọn họ chà đạp thế nào.”
Khương lão phu nhân Khương Tuyết Nương đến sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nỗi lo lắng trong lòng cũng càng thêm nặng.
Con gái lý, đợi đến khi lão gia t.ử c.h.ế.t , ba nữ quyến bọn họ sẽ kết cục thế nào.
Trưởng t.ử Khương gia vốn mang oán khí trong lòng với nàng , chỉ sợ đến lúc đó sẽ để nàng c.h.ế.t yên lành.
Mèo con Kute
Đích xác là nên tìm một nam nhân đáng tin cậy để chống lưng cho bọn họ, cũng thể chiếm một chỗ trong Khương gia.
Khương lão phu nhân nữa nghĩ đến Tống Thiên Kha, một vẻ mặt tán thành.
“ ?”
Tống Thiên Kha đích xác là mấy, nhưng bây giờ trong mắt Khương Tuyết Nương, chỉ còn cách chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống thôi.
Nàng đốc thúc siêng năng sách, nhất định khiến đạt thành tựu trong học nghiệp.
Tranh thủ lúc phụ vẫn còn, mượn nhờ quan hệ của ông để Tống Thiên Kha nhanh chóng mạnh lên.
Hơn nữa đường từ nhà họ Trương trở về, Khương Tuyết Nương đột nhiên nghĩ thông suốt, nhận Trương lão gia nghĩa phụ là con gái ruột của Tống Thiên Kha.
Ngày dài tháng rộng, sẽ lúc Tống Thiên Kha kết với nhà họ Trương, nha đầu thật sự thể nhẫn tâm nhận cha ruột của .
“Nương, cứ yên tâm , trong lòng con tự tính toán.”
Thấy Khương Tuyết Nương quả quyết như , sắc mặt Khương lão phu nhân hòa hoãn vài phần.
“Thôi ~, bây giờ ở phủ lâu như , cũng thể đuổi là đuổi .”
Thấy Khương lão phu nhân cuối cùng cũng nới lỏng, Khương Tuyết Nương cũng thở phào một , mặt lộ vài phần ý .
Ngoài cửa nhà, Tống Thiên Kha vẫn đang quỳ ánh mặt trời gay gắt, hai đầu gối của quỳ đến đau nhức.
Có một khoảnh khắc thật sự dậy phủi m.ô.n.g bỏ , Tống Thiên Kha từng chịu đựng sự nhục nhã quỳ lạy van xin như thế .
nghĩ đến hậu quả khi xúc động là sẽ đuổi khỏi Khương gia, vẫn đành nhịn xuống.
Bởi vì thích là Tuyết Nương mà, phụ nữ nghĩ suốt nửa đời, khó khăn mới ở cùng Tuyết Nương, nỡ cứ thế mà rời .
Tống Thiên Kha thời thiếu niên từng sách ở trấn, một ngày Khương Tuyết Nương tươi trẻ liền xuất hiện trong thư viện, nàng rực rỡ diễm lệ, váy áo đẽ là màu sắc mà các cô gái trong thôn từng mặc.
Khoảnh khắc cô nương mắt cứ như tiên t.ử trời , hấp dẫn trái tim của thiếu niên.
Khi đó Tống Thiên Kha liền nghĩ nếu thể cưới loại nữ t.ử , nhất định sẽ lấy tính mạng của để yêu thương nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-151-han-la-nguoi-co-tai-hoa-trong-nguoi.html.]
cũng bằng phận của khi đó nhất định là tư cách thể trèo cao Khương gia, cho nên trong thời gian đó liều mạng sách, cuối cùng a cuối cùng, cuối cùng đợi đến khi Khương Tuyết Nương gả cho khác.
Một thời gian đó là thời khắc đen tối nhất trong đời , thậm chí cảm thấy cũng là khả năng sách, nếu vì liều mạng sách, ngay cả tú tài cũng thi đậu, nếu thể thi đậu tú tài chăng Tuyết Nương sẽ nhiều hơn một chút, thậm chí sẽ gả cho khác nữa.
Tống Thiên Kha suy sụp lâu, cuối cùng vẫn kéo thi Viện, ngờ rằng đó lẽ là mèo mù vớ chuột c.h.ế.t, mà thật sự đỗ tú tài.
Từ đó Tống Thiên Kha đổi sự suy đồi, cảm thấy chính là trời sinh để sách, khi thi suy đồi như , thậm chí còn ôn tập, liền trực tiếp thi đỗ tú tài, thể tưởng tượng là thiên tài sách đến mức nào.
con đường thiên tài của khi thi đỗ tú tài dường như đứt đoạn tại đây, cũng còn đạt thành tựu gì con đường học vấn nữa.
trong lòng vẫn luôn tồn tại nụ rực rỡ của Tuyết Nương, nàng giống như một vệt nguyệt quang trắng tinh, vĩnh viễn cao cao tại thượng lạnh lẽo như nước, khiến nhớ thương.
Bây giờ cuối cùng cũng thành giấc mơ thời thiếu niên, vệt nguyệt quang cao cao tại thượng cuối cùng cũng ôm lòng, nỡ buông tay.
Hơn nữa là tài hoa trong , nếu năm đó thể trong tình trạng ôn tập, tâm tình ủ rũ suy đồi mà vẫn thể thi đậu tú tài.
Chỉ cần , Tống Thiên Kha bây giờ ở huyện học nhất định sẽ thành tựu, bây giờ nếu rời khỏi Khương gia, chỉ riêng học phí huyện học cũng trả nổi, còn thể thành tựu.
Cho nên vô luận thế nào cũng sẽ rời khỏi Khương gia, xám xịt trở về thôn Tống gia, thì mặt mũi của đặt .
Ngay khi Tống Thiên Kha còn đang suy nghĩ, Tống lão thái thái khi tin liền vội vàng chạy tới.
“Con ơi, con trai của ơi, con quỳ ở đây? Cái nhà họ Khương quả thật là ức h.i.ế.p quá đáng, để một tú tài như con quỳ cửa một phụ nhân thì còn thể thống gì nữa!”
Tống Thiên Kha Tống lão thái thái lải nhải, trong lòng chuông cảnh báo vang lên, vội vàng bảo bà im miệng.
“Nương, bớt vài câu, con tự nguyện quỳ ở đây nhận .”
Tống lão thái thái vẫn chịu, vẻ mặt tỏ rõ sự đồng tình.
“Con là nam nhân, nàng một nữ nhân quỳ ở đây, ngược để con một nam nhân hạ thấp kém như , lật trời ?”
“Nương, mau im miệng ! Con xin hãy nhanh chóng rời .”
Tống Thiên Kha sợ Khương Tuyết Nương và Khương lão phu nhân trong phòng thấy, chẳng quỳ lâu như là vô ích ? Người ruột của những năm qua quả thật Tôn Xảo Vân hư, chẳng sắc mặt gì cả.
Nếu lát nữa Tuyết Nương mà bà ăn bậy bạ, khiến Tuyết Nương vui, thì chuyện sẽ càng tệ hơn.
“Ta , còn hỏi cái nữ nhân đó rốt cuộc thế nào, nếu là cái nữ nhân Tôn Xảo Vân , sớm xông đ.á.n.h nát mặt nàng .”
“Cái lão già ngươi, ngươi dám đ.á.n.h nát mặt nương !”
Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên lưng, dọa Tống lão thái thái đang còn cãi bướng theo bản năng rụt . Bà dù uy phong đến mấy cũng đây là Khương gia.
Khương Tuyết Nương cũng Tôn Xảo Vân, loại để bà đ.á.n.h mắng, giễu cợt tùy tiện.
Chỉ là bà cả đời quen mạnh mẽ, nên miệng nhất định chịu nhận thua.
Tống Thiên Kha thấy Khương Tú Hoa cũng đến, trong mắt lập tức hiện lên vài phần vui, con nha đầu c.h.ế.t tiệt thật phiền phức.
Đột nhiên nhớ đến Tống Vãn Trân xuất hiện lộng lẫy trong yến tiệc nhà họ Trương, quả nhiên con gái chỉ cần chỉnh trang một chút cũng mạnh hơn con nha đầu , hổ là con gái ruột của Tống Thiên Kha .
“Tú Hoa, con đừng chấp nhặt với bà nội con, bà ăn bậy bạ thôi, bà nương con, mà là cái thôn phụ ở trong thôn.”
Khương Tú Hoa từ khi trở về đến nay vẫn còn ấm ức trong lòng vì Tống Vãn Trân khiến nàng mất mặt.
Mỗi khi nhớ đến con nha đầu đó, nàng ngứa răng hận thôi, đều là cái tiện tì nhỏ đó, những khiến nàng mất mặt bao , mà còn câu dẫn cả tâm tư của Tiêu công tử.
--- Tra cha bỏ vợ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -