Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 147: Cháu gái tiêu tiền như nước ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:20:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con bé ngốc, vui còn kịp đây, giận gì chứ. Nói thì còn cảm ơn Trương lão gia và Trương phu nhân hôm nay mặt giúp con, để cho một nhà ức h.i.ế.p con.”
Một nhà mà Tôn Xảo Vân đương nhiên là chỉ Tống Thiên Kha và con Khương Tuyết Nương.
Thấy Tôn Xảo Vân thật sự giận, Tống Vãn Trân mới thầm thở phào nhẹ nhõm, hai con chuyện tâm tình một lúc mới ngủ.
Sáng sớm hôm , phân chia hàng hóa cần giao theo đơn đặt hàng, đó sớm quầy hàng. Người phụ trách giao hàng thì giao hàng, giữ quầy thì giữ quầy, còn nhiệm vụ của Tống Vãn Trân hôm nay là mua nguyên liệu cần thiết để bánh trung thu.
Trong nhà sẵn đậu sa và táo bùn thường dùng để nấu chè, hôm nay nàng chủ yếu mua các loại hạt khô nhân ngũ nhân, và trứng vịt muối nhân trứng muối, những thứ khác trong nhà cơ bản đều .
Sắp đến rằm tháng Tám , nàng cũng nên mua chút đồ ăn mừng ngày lễ, nào gà, cá, thịt, trứng đều thể thiếu.
Rằm tháng Tám đó, nàng định cho nghỉ một ngày. Tôn Trường Thiết và Tôn Bằng nhất định về thôn Tôn gia ăn Tết, mua thêm ít đồ để họ mang về.
Một là quà lễ Tết cho nhân viên, hai là quà lễ Tết khi thăm hỏi họ hàng thích, chung là cứ mua nhiều chút để họ mang về là .
Vì quầy hàng quá bận rộn, căn bản ai thời gian sắm sửa cùng Tống Vãn Trân, nàng mới mua một nửa thì gần như xách nổi nữa . May mà hôm nay vác một cái giỏ ngoài, giờ cái giỏ cũng sắp đầy, nàng thật sự vác nổi nữa.
May mắn , ông chủ bán thịt quen nàng từ lâu. Khi Tống Vãn Trân và Tôn Trường Thiết mới đến đây mua thịt heo, ông chủ còn tặng một bộ lòng và phổi heo.
Cứ qua vài , Tống Vãn Trân chỉ trở thành khách quen mà còn là khách sộp.
Mèo con Kute
Lượng thịt heo nàng cần mua gần bằng các quán ăn nhỏ trong trấn .
Thế nên khi trả bạc, Tống Vãn Trân liền thẳng vị trí quầy hàng với ông chủ tiệm thịt, liền đồng ý sẽ trực tiếp đưa thịt đến tận nơi.
Tống Vãn Trân vị trí quầy bánh ngọt, ông chủ bán thịt lập tức , và vô cùng kinh ngạc nàng hỏi:
“Ngươi chính là ông chủ của tiệm Bánh Mì Thơm Lừng đó ?”
Tống Vãn Trân đáp , ông chủ bán thịt tức thì mừng rỡ, mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng:
“Ta bảo đầu ngươi mua thịt ở chỗ mà hào phóng đến , quả nhiên là khí chất ông chủ lớn, tiểu nha đầu mà khí phách như thế thì đúng là phi phàm!”
Ông chủ bán thịt khen Tống Vãn Trân một tràng, khiến nàng khỏi bật theo. Dù nàng mua khá nhiều thịt heo và sườn, nhưng giá trị cảm xúc mà ông chủ mang cũng , bảo tiệm thịt ăn phát đạt đến .
Hai tâng bốc lẫn một hồi, Tống Vãn Trân khen ngợi khiến đối phương vui vẻ, ông chủ tiệm thịt từ bên trong dọn một bộ lòng heo và một ít nội tạng sạch sẽ.
“Mấy thứ đều tặng cho ông chủ Tống, lát nữa sẽ đưa đến cùng thịt.”
“Được, xin đa tạ đại ca.”
Rời khỏi sạp thịt heo, Tống Vãn Trân đến tiệm lương thực, đặt mua hai trăm cân gạo trắng.
Thấy sắp qua rằm tháng Tám là đến mùa gặt lúa , nhưng thời tiết năm nay thì e là thu hoạch bao nhiêu.
Mấy ngày nay trời cũng mưa vài bận, nhưng nào cũng kịp ẩm đất thì tạnh, đôi khi thậm chí chỉ sấm chớp mà mưa, đúng là chọc tức c.h.ế.t những nông dân.
Vì , bây giờ điều kiện thì hãy dự trữ lương thực một chút, e rằng lễ giá lương thực sẽ từ từ tăng lên.
Tại quầy bánh ngọt, Tôn Trường Thiết giao hàng về thì thấy quầy chỉ Tôn Bằng và Lục Hoài Viễn, ngoài hai còn một nửa con heo lớn gần bằng đang đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-147-chau-gai-tieu-tien-nhu-nuoc.html.]
Cả thịt lẫn sườn và hai cái giò heo, đó là một nửa con heo thật sự!
“Cái … cái từ ?”
Tôn Trường Thiết kinh ngạc đến lắp bắp, dù hỏi nhưng trong lòng đáp án, cô cháu gái tiêu tiền như nước của y cuối cùng tay .
“Là ông chủ tiệm thịt gửi đến, là tỷ tỷ Tống đặt ở đó.”
Lục Hoài Viễn tuy cũng thấy phần khoa trương, nhưng nghĩ đến món chân giò hầm mềm nhừ róc xương, y khỏi chảy nước miếng, những lời khoa trương đó y nữa.
Bên kinh ngạc xong, lát thấy một đại hán trực tiếp vác hai bao đồ tới.
“Tiệm Bánh Mì Thơm Lừng , đây là hai trăm cân gạo trắng ông chủ của các ngươi đặt.”
Tôn Trường Thiết vội vàng tiến lên đón lấy, bên trong là gạo trắng thượng hạng, y khỏi thầm tặc lưỡi.
Chỗ chắc hai trăm cân gạo trắng. Xưa khi nhà còn đói, ngay cả gạo lứt y cũng dám ăn no, giờ thì , theo Tam nha đầu chỉ ăn gạo trắng mà còn ăn no từng bữa.
Tổng gạo trắng y ăn mấy ngày nay còn nhiều hơn cả mấy chục năm cộng .
Người nông dân chỉ cần no bụng là vui, nếu ăn thêm gạo trắng với thịt mỡ thì đúng là cuộc sống thần tiên .
Đời y theo Tam nha đầu, đáng giá!
Tôn Trường Thiết thu dọn gạo xong, từ xa thấy Tống Vãn Trân đang vác giỏ trúc lắc lư tới.
Y vội vàng tiến lên đỡ lấy giỏ trúc, đỡ lấy thì xong , y suýt chút nữa nhấc nổi cái giỏ lên.
Tôn Trường Thiết trong lòng chút ngạc nhiên, lực khí của Tam nha đầu lớn đến , cái giỏ nặng như thế , nếu là tiểu nha đầu bình thường thì thật khó mà vác .
Tuy nhiên Tôn Trường Thiết cũng nghĩ nhiều, chỉ kinh ngạc hỏi một tiếng.
“Hôm nay mua nhiều đồ như , trời nóng thế , thịt heo mua nhiều sợ là để lâu.”
“Sắp đến Tết Đoàn Viên , hai ngày nay tìm thời gian, đến nhà cha nuôi nuôi một chuyến để lễ, đợi khi về thôn Tôn gia thì mang một ít, chia cho nhà chú thợ mộc một ít, chỗ Lại T.ử cũng chia cho y một phần.”
Tống Vãn Trân Tôn Trường Thiết lập tức phản ứng , đồng thời thầm hận lớn tuổi mà còn suy nghĩ chu đáo bằng một tiểu nha đầu.
Sắp đến lễ Tết , chẳng là thăm hỏi tặng quà cho , đặc biệt là chỗ lão gia Trương, Tam nha đầu nhận con nuôi, quả thật một chuyến, đầu đúng dịp lễ Tết, quà cáp quả nhiên thể qua loa.
“Ấy da, vẫn là Tam nha đầu suy nghĩ chu đáo, bảo đại cữu ngốc nghếch chỉ thể dựa sức lực mà mấy việc nặng nhọc.”
“Đại cữu ngốc, mà là ngày thường những chuyện lễ trong nhà đều do dượng mẫu lo liệu, đừng tưởng ngươi ngoài bán sức kiếm bạc là đại công thần, đàn bà bận rộn trong ngoài mới là gánh vác cả nửa bầu trời gia đình đó.”
Tôn Trường Thiết đột nhiên im lặng, bắt đầu suy nghĩ lời của Tống Vãn Trân, những năm nay y ngoài việc nghĩ đến chuyện ngoài kiếm chút bạc, việc lớn việc nhỏ trong nhà y quả thật từng bận tâm một chút nào.
Nói thật đáng hổ, vợ y quán xuyến nhà cửa , hai đứa con tuy tiền đồ lớn, cũng đều là những đứa trẻ thật thà lương thiện, nhưng y một lòng ngoài kiếm tiền, cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền về.
Nếu Tam nha đầu, nhà vẫn là bữa bữa cháo gạo lứt, nửa năm chắc ăn thịt một .
--- Cha khốn nạn bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -