Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 128: Chia Bạc ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:20:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Vãn Trân xong trực tiếp tự ăn, bận rộn lâu như nàng thật sự chút đói .
Tưởng Ngọc Lương tức đến đỏ bừng mặt.
“Hừ, bánh ngọt của ngươi cũng chỉ lọt mắt bổn thiếu gia, bánh ngọt ngon hơn thế , bổn thiếu gia ăn ít.”
Không đợi lời Tưởng Ngọc Lương dứt, Tiêu Mộc Trần tiến lên vài bước cầm một miếng bánh mì nhỏ cũng nếm thử. Nhìn từ phản ứng của Tưởng Ngọc Lương , thứ tuyệt đối là ngon.
“Tiêu ?”
Tưởng Ngọc Lương ngờ Tiêu Mộc Trần tùy tiện ăn như , chê bánh ngọt đó hỏng.
Tiêu Mộc Trần lười để ý Tưởng Ngọc Lương, chỉ kinh ngạc với hương vị của bánh ngọt .
“Hèn chi, hèn chi Tống cô nương nhanh như bán hết bánh ngọt, mùi vị quả nhiên ngon lạ thường.”
Tiêu Mộc Trần ăn xong một miếng nhịn cầm thêm miếng khác, hai miếng bánh mì cùng một hương vị, đều nếm thử.
Tưởng Ngọc Lương mắt trợn tròn Tiêu Mộc Trần, chẳng ngày thường cực kỳ tỉ mỉ , thể màng hình tượng mà ăn ngay phố lớn như chứ.
Tưởng Ngọc Lương chỉ kinh ngạc một lát liền cũng cầm lấy bánh mì còn ăn, thật căn bản ăn đủ.
Đã ngay cả Tiêu Mộc Trần cũng để ý, còn gì mà để ý nữa.
Chủ yếu là thứ thật sự ngon, nếu ăn nữa thì thật sự sẽ hết mất.
Tống Vãn Trân “……”
Hai tên chẳng là thiếu gia nhà giàu , như thể cơm ăn .
Đợi hai ăn xong mấy miếng bánh mì vụn, Tiêu Mộc Trần mới chút ý thức sự ngượng ngùng .
Hắn chỉ nếm thử mùi vị của bánh mì , kết quả nếm dừng .
Tưởng Ngọc Lương thì càng mặt dày, ăn còn lịch sự hơn chút, tiểu t.ử thì cứ như bao nhiêu năm từng ăn no, quả thật mất giá, thế cho theo.
“Thật sự là bánh ngọt Tống cô nương quá ngon, tại hạ chút thất lễ.”
Tiêu Mộc Trần tuy là một thư sinh nhưng cũng sự khéo léo và câu nệ tiểu tiết của thương nhân. Trên mặt tuy mang vài phần ngượng ngùng, nhưng nụ vẫn thản nhiên.
“Không , Tiêu công t.ử đây là dùng hành động chứng minh thứ ngon, cảm ơn còn kịp chứ.”
Mèo con Kute
Tưởng Ngọc Lương gật đầu.
“Câu đúng đấy, bổn thiếu gia cũng đang dùng hành động chứng minh thứ ngươi ngon, ngươi cũng cảm ơn bổn công t.ử thật .”
Tống Vãn Trân “……”
Từng thấy mặt dày, thấy ai dày đến thế. Kẻ khác chê bai, còn tự phụ vỗ ngực.
Tiêu Mộc Trần trong lòng chút hối hận hôm nay đến sớm hơn, chỉ một hùng cứu nguy, nào cũng kịp.
Thấy Tống Vãn Trân và mấy dọn đồ xong, chuẩn về, Tiêu Mộc Trần cũng nán nữa, định dẫn Tưởng Ngọc Lương rời .
Tưởng Ngọc Lương ăn còn chút thỏa mãn, tặc lưỡi vài cái đành cùng Tiêu Mộc Trần rời .
Tống Vãn Trân và mấy cũng vội vã lên xe bò trở về Tống gia thôn. Đã bận xong thì về ăn cơm, Tống Vãn Trân vốn dĩ còn nghĩ nếu bán quá muộn, bữa trưa sẽ giải quyết ngay sạp hoành thánh của Hồ thẩm.
Trên đường trở về, Tôn Trường Thiết lái xe bò ngân nga ca hát.
Mấy cũng chẳng còn thấy trời nóng bức, chỉ cảm thấy gió thổi qua đều là sự sảng khoái.
Tống Vãn Trân cũng khép miệng, quả nhiên tự chủ khác, cần lời ít lời nhiều, chỉ cần thấy tiền vòng là thấy vui vẻ.
Tôn Trường Thiết và Lục Hoài Viễn sớm chứng kiến bản lĩnh của Tống Vãn Trân, nên quá đỗi kinh ngạc.
Tôn Bằng, kẻ cả ngày im lặng như tàng hình, chỉ cắm cúi việc, giờ đây cuối cùng cũng nở nụ .
Đây là đầu tiên y gặp Tống Vãn Trân khi nàng tỉnh từ cú ngã, đó chỉ cha kể về sự đổi của tam . Hồi y chỉ nghĩ cha đang khoác lác, một thể đổi nhiều đến thế chỉ trong chốc lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-128-chia-bac.html.]
hôm nay gặp tam mới cha hề khoác lác, tam bây giờ quả thực lột xác, thông minh lanh lợi, chủ kiến, cả dường như đều đang tỏa sáng.
Ủa ~ Tôn Bằng bỗng nhận một vấn đề, y bận rộn cả ngày hôm nay mà quên mất chuyện của Tiểu Lan.
Có lẽ vì hôm nay buôn bán quá , cảm giác thu một núi bạc khiến tâm trạng y cũng vô cùng phấn khởi, nhớ đến Tiểu Lan mà y cũng còn quá đau lòng nữa.
Xe bò nhanh đến thôn Tống gia, Tôn Xảo Vân ngờ bọn họ trở về nhanh đến thế.
Biết tin tất cả bánh mì bán hết, vẻ mặt lo lắng của Tôn Xảo Vân lập tức tràn ngập vẻ mừng rỡ.
“Thật ?”
Hôm nay Tôn Xảo Vân ở nhà lo lắng cả buổi, từ khi mấy xe bò rời , trái tim nàng vẫn cứ treo lơ lửng, sợ rằng nhiều bánh mì như bán hết, đó là đồ mà.
“Tất nhiên là thật , tiếp theo là bước kế tiếp, đếm bạc.”
Tống Vãn Trân hớn hở bước nhà, mấy đều kích động vây quanh.
Biết bọn họ đều ăn cơm, Tôn Xảo Vân vội vàng nấu, nàng vốn chuẩn sẵn nguyên liệu, chỉ còn thiếu bước cho nồi nữa thôi.
Tống Vãn Trân hết đếm năm mươi văn đưa cho Tôn Trường Thiết.
Tôn Trường Thiết vội vàng xua tay.
“Chưa vội đưa cho , hết cứ tính xem con kiếm tiền mới đưa cho đại cữu.”
Tống Vãn Trân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Trường Thiết thì bật .
“Đại cữu, con tính toán kỹ , chắc chắn là lỗ vốn , ngài cứ yên tâm nhận tiền .
Cứ chia phần của , còn con cũng tiện tính sổ.”
Nghe Tống Vãn Trân , Tôn Trường Thiết mới chút miễn cưỡng nhận tiền.
Y chỉ lo tam nha đầu sẽ lỗ vốn, một ngày đưa y năm mươi văn, thật sự là quá nhiều.
Tống Vãn Trân đếm thêm năm mươi văn nữa đưa đến mặt Tôn Bằng.
Tôn Bằng đang ghế đẩu bỗng giật nhảy dựng lên, như thể thấy cái gì là lũ lụt hung thú.
“Tam đưa bạc cho gì, chỉ đến xem bọn một lát về thôi mà.”
Có thể thấy tính cách của Tôn Bằng giống hệt Tôn Trường Thiết, cũng vô cùng chất phác, thích chiếm lợi của khác.
Hôm nay Tôn Bằng im lặng , nhưng công việc thì ít, nàng đều thấy cả.
“Đại biểu ca hôm nay ít việc, việc thì thể nhận công xá.”
“Nha đầu, cần trả công xá cho nó, để nó đến đây là để kiếm công xá của con .”
Tôn Trường Thiết cũng sốt ruột, y chỉ là ghét Tôn Bằng hai ngày nay ở nhà cứ uể oải trong phòng chẳng gì, còn khiến cả nhà buồn bực, nên lúc đến mới nghĩ đưa y theo ở vài ngày.
“Ai nha, đại cữu, việc đại biểu ca hôm nay tuyệt đối xứng đáng với bạc .
Hôm nay còn may mắn y ở đây giúp đỡ, nếu chúng đều sẽ cuống cuồng tay chân, sẽ bận rộn đến mức nào nữa.
Chưa kể, bánh ngọt ngày mai chúng gấp đôi hôm nay, còn thêm chút nước ép bạc hà đưa đến các phủ đó nữa.
Ước chừng chỉ riêng mấy chúng cũng thể xoay sở kịp .”
“ mà... ... dám kiếm bạc của tam .”
Giọng điệu của Tôn Bằng quả thực y hệt Tôn Trường Thiết hồi , hổ là cha con.
“Đâu mà thể kiếm , đại biểu ca mà giúp đỡ, còn thuê khác, bạc nếu để khác kiếm còn bằng để nhà kiếm .”
--- Tra cha bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -