Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 127: Đã Bán Hết ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:20:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy bá tánh xung quanh đang xem náo nhiệt cũng chỉ trỏ về phía , Tô Ninh cuối cùng cũng vững , xám xịt rời .
Trước khi còn cam lòng trừng Tống Vãn Trân một cái.
Nhìn bóng lưng Tô Ninh chật vật rời , Trương phu nhân với vẻ mặt chút lo lắng mở miệng :
“Xem vẫn là nên để lão gia nhà tránh xa Tô lão bản một chút thì hơn.”
Nghe Trương phu nhân , mấy vị phu nhân khác cũng nhao nhao ủng hộ.
“Chưa đến gia giáo của Tô gia , chỉ riêng chuyện sủng diệt thê thôi nên khiến lão gia nhà tránh xa một chút, kẻo hư.”
“ đó, đàn ông là dễ loại hồ mị t.ử gì mê hoặc nhất, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đừng để lão gia nhà cũng hư theo.”
Thật Tô gia rốt cuộc chuyện độc ác gì, chỉ cần ảnh hưởng đến lợi ích của các nàng, mấy vị phu nhân tự nhiên là lười tính toán.
chuyện sủng diệt thê là điều mà các vị chính thất phu nhân như các nàng sợ hãi nhất.
Trương phu nhân xong, khóe miệng mang theo ý nhạt, để dấu vết mà sắc mặt mấy vị phu nhân.
Ngay đó đầu Tống Vãn Trân một cái.
Mấy vị phu nhân cũng chọn xong gần hết bánh ngọt, Trương phu nhân trả bạc xong mới dẫn mấy lên xe ngựa, hùng dũng rời .
Mấy vị phu nhân quả thực chọn ít, đồ sạp hàng tức khắc vơi quá nửa.
Đợi các nàng , sạp hàng của Tống Vãn Trân tức khắc vây kín.
Bánh ngọt nhiều vị phu nhân nhà giàu khen ngợi như , bọn họ cũng nếm thử rốt cuộc là mùi vị gì.
Lại một hồi bận rộn, đồ sạp hàng gần như chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn hai ba cái bánh mì cẩn thận giành giật hỏng.
Nhìn thấy bánh ngọt bán sạch, bạc trong túi tiền, sự kích động của Tôn Trường Thiết và mấy đều hiện rõ mặt.
“Ai nha, thế hôm nay thêm ít nữa . Thời gian vẫn còn sớm mà, thêm ít nữa cũng bán .”
Lục Hoài Viễn chút hối hận mở miệng.
“Ngày đầu khai trương, ai cũng sẽ thế nào, tự nhiên thể quá nhiều. Bây giờ là giai đoạn thử nghiệm kinh doanh mà, ngày mai bắt đầu thêm ít nữa là .”
Nghe Tống Vãn Trân , nhao nhao gật đầu, dù cũng là ngày đầu tiên, trong lòng lúc đầu thật sự chút tự tin.
Mèo con Kute
Sạp hoành thánh của Hồ thẩm cũng bận rộn qua một hồi, thấy Tống Vãn Trân và bọn họ đều chuẩn dọn sạp về.
“Ối, bánh ngọt của các ngươi bán hết ?”
“Phải đó, bận rộn hai ba lượt, đồ bán hết .”
Tống Vãn Trân vui vẻ mở miệng, ăn nàng cũng cảm giác thành tựu, hôm nay quả là khai trương hồng phát!
“Bánh ngọt của ngươi quả thực ngon, khiến hoành thánh của hôm nay cũng bán chạy hơn ít bát đó.”
Hồ thẩm vui vẻ mở miệng.
Vừa đến xem náo nhiệt cũng nhiều, nhân tiện uống bát hoành thánh, nhưng khiến Hồ thẩm bận rộn một phen, đến nỗi kịp rõ động tĩnh bên Tống Vãn Trân.
Không chỉ Hồ thẩm, ngay cả bên chị bán đồ rang cũng bán chạy hơn ít hạt dưa.
Tống Vãn Trân cảm thấy chuyện ngược còn cảm ơn Tô Ninh , nếu nàng đến gây sự, sạp hàng của nàng còn thật sự nhất định sẽ náo nhiệt đến .
lúc mấy đang chuẩn dọn đồ, Tống Vãn Trân bỗng nhiên thấy một giọng quen thuộc.
“Tống cô nương đây là?”
Tiêu Mộc Trần đến lúc liền thấy mấy đang dọn đồ bỏ lên xe bò.
Trên mặt hiện lên vài phần lo lắng, đây là?
Chẳng lẽ là nửa ngày cũng bán gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-127-da-ban-het.html.]
Tống Vãn Trân thấy đến, mặt hiện lên vài phần kinh hỉ, trong lòng nghĩ thầm tiểu t.ử cũng đó, đây là hôm nay cũng định đến để chống đỡ cho , chỉ tiếc là đến chậm một bước.
“Bánh ngọt bán hết , chuẩn dọn sạp.”
Sắc mặt Tiêu Mộc Trần từ lo lắng chuyển thành kinh ngạc, mới đó nửa ngày, bánh ngọt của nàng bán hết .
Hắn vốn dĩ còn lo lắng việc ăn của nàng sẽ , nếu nàng thật sự bán hết, thì sẽ để Tưởng Ngọc Lương cùng mua thêm một ít.
Tiêu Mộc Trần còn mở miệng, Tưởng Ngọc Lương theo đến chút thiếu kiên nhẫn mở miệng.
“Tiêu , đây chính là sạp bánh ngọt với ? Loại nơi thì thể bánh ngọt gì chứ.
Nếu ăn bánh ngọt dẫn đến Tô Ký đằng .”
Tiêu Mộc Trần những ngày tìm hiểu ít chuyện của Tống Vãn Trân, theo lý mà với xuất và gia cảnh của nàng, lẽ là từng ăn qua bánh ngọt nào ngon cả.
Tự nhiên lúc đầu cũng cảm thấy Tống Vãn Trân sẽ bánh ngọt ngon đến mức nào, cho nên hôm nay mới lo lắng nàng ăn , nghĩ đến việc kéo Tưởng Ngọc Lương đến đây để chống đỡ giúp nàng.
mới đó nửa ngày, nàng bán hết tất cả đồ đạc, chuyện chỉ dựa thông minh là , còn một điểm nữa chính là đồ nha đầu quả thực ngon.
Chỉ tiếc là đến chậm một bước, nếm thử.
Thấy lời Tưởng Ngọc Lương dứt, ý mặt Tống Vãn Trân thu vài phần. Tiêu Mộc Trần chút vui trừng Tưởng Ngọc Lương một cái, chỉ mỗi lắm lời.
Tưởng Ngọc Lương xuống xe ngựa là chuyện gì, Tiêu Mộc Trần trừng một cái, bẽn lẽn ngậm miệng. Chỉ là nha đầu đang dọn sạp trông quen mắt đến .
“Đó… đó ? Đó …”
“Chính là nàng đó, hôm đó nhờ Tống cô nương giúp đỡ, hai chúng mới bớt chịu nhiều tội.”
Tưởng Ngọc Lương thừa nhận hôm đó nhờ nha đầu mắt, nhưng nàng cũng ít trêu chọc .
“Nàng còn bánh ngọt ?”
Trong giọng của Tưởng Ngọc Lương mang theo vài phần châm chọc, tuy một thời gian gặp, nha đầu ngược tươi tắn hơn ít, nhưng nghĩ mấy tên nhà quê thể thứ gì .
Bán hết gì chứ? Hắn tin, e là vốn dĩ chẳng bao nhiêu, bán hết thì để nhà tự ăn .
“Ta từ nhỏ ăn bánh ngọt chỉ ăn của Tô Ký, đồ của mấy mụ đàn bà thôn quê sánh bằng…”
Không đợi lời Tưởng Ngọc Lương dứt, Tống Vãn Trân trực tiếp xé một miếng bánh mì nhét miệng .
Người mồm mép thật sự quá lắm, gặp mặt nàng phát hiện , phiền phức vô cùng. Nhớ đến Tưởng phu nhân cũng lắm lời kém, hai sẽ là con ruột đấy chứ!
Tưởng Ngọc Lương lập tức mặt nhăn nhó trừng Tống Vãn Trân một cái, nha đầu nhét cái gì miệng , sẽ là mưu hại đấy chứ!
Nàng dám chứ, chính là Tưởng công t.ử của trấn đó.
Chỉ là giữa lúc nước bọt tiết , một mùi vị thơm ngọt lan tỏa trong miệng, thơm thơm mềm mềm khiến nhịn mà nhai nuốt.
“Ngon quá! Đây là cái thứ gì?”
Tưởng Ngọc Lương từ nhỏ là sinh ngậm thìa vàng, thứ gì ngon mà từng ăn qua, nhưng từng ăn mùi vị nào ngon đến .
Lần cũng bộ nữa, cẩn thận thứ tay Tống Vãn Trân.
“Ngươi đây là thứ gì, là bánh ngọt ngươi ?”
Tống Vãn Trân cầm nửa miếng bánh mì tay.
“Phải đó, bánh ngọt đó, chỉ còn mấy cái kẹp nát thôi.”
“Ngươi, ngươi dám cho bổn thiếu gia ăn bánh ngọt kẹp nát ?”
Tưởng Ngọc Lương cảm thấy sỉ nhục.
“Ồ, thì ngươi đừng ăn.”
--- Tra cha bỏ vợ vứt con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -