Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 110: Cần bạc thì không có ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:20:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống mộc tượng một tay vải thô buộc treo cổ, mặt mày c.h.ế.t lặng một tảng đá lớn ở cổng.
Mèo con Kute
Vương Thúy Hoa cũng ngừng lau nước mắt, giờ phút nàng xót xa cho tay của Tống mộc tượng, mà là xót xa cho bạc mà bấy lâu nay bọn họ tằn tiện bòn mót thể lấy về một xu.
Xót xa là thật, thương tâm cũng là thật.
“Nương ơi, thể nhẫn tâm như ! Mộc tượng cũng là con ruột của mà, hãy rủ lòng từ bi cứu lấy !
Tay mà chữa khỏi, dù mộc tượng nữa thì việc nhà cũng thể giúp một tay, nếu thì cả nhà già trẻ lớn bé chúng con sẽ sống đây!”
Vương Thúy Hoa lóc t.h.ả.m thương, mấy bà vợ trong thôn cũng đành lòng, nhịn chỉ trích.
“Thẩm ơi, ai mà mấy năm nay bạc của nhà mộc tượng đều do quản giữ, giờ xảy chuyện , gì cũng lấy chút bạc chứ!”
“ , cách ăn như , nhà mộc tượng cũng dễ dàng gì, Đại Bảo mới lớn chừng nào chứ, bà nội nỡ lòng cháu ruột chịu khổ .”
Mộc tượng nương vẻ mặt ngang ngược mà vẫn cố tỏ hai phần tủi .
“Ôi chao ~, một lão bà t.ử sắp xuống lỗ như thì gì bạc, nào đưa cho bao nhiêu bạc , hai đứa cháu cũng ít ăn cơm nhà , dù thì cũng !”
Vương Thúy Hoa ngừng , bực bội liếc chồng .
“Vậy thì coi như chúng con mượn chút bạc nhà Đại ca, chúng con kiếm bạc sẽ trả cho Đại ca.”
Đại tẩu của Vương Thúy Hoa đang một bên xem náo nhiệt, Vương Thúy Hoa mượn bạc nhà , lập tức trợn mắt, ngữ khí mấy thiện ý mà mở miệng.
“Nhà chúng nào bạc mà cho mượn, trong nhà còn sắp đủ ăn đây .”
Mộc tượng nương con dâu thứ hai đ.á.n.h chủ ý đến nhà con trai cả, lập tức cũng màn lóc nữa, gần như là sắc mặt biến đổi gấp gáp mà .
“Nhà Đại ca con lấy bạc, cuộc sống của chúng nó eo hẹp đến thế , còn nuôi lão bà t.ử đây, con đừng đ.á.n.h chủ ý đến Đại ca con.”
Dù , bạc thì .
Tống mộc tượng vẫn tảng đá gì, cuối cùng cũng nhịn mở miệng.
“Nương, nếu như , thì tình nghĩa con chúng kiếp cũng đến đây là hết.”
Ngữ khí của Tống mộc tượng bình thản, thậm chí còn bao nhiêu bi thương.
Mộc tượng nương ngây một thoáng, ngờ đây là lời từ chính miệng con trai , lòng nàng tựa như khoét một nhát dao.
Con trai út từ nhỏ tính tình nhu nhược, tranh giành, hơn nữa lời nàng nhất.
Sau dù lập gia đình cũng từng đỏ mặt cãi nàng, chuyện đều thuận theo nàng, nàng từng nghĩ con trai út một ngày sẽ với nàng những lời như .
“Ngươi... Ngươi gì? Ta sinh ngươi nuôi...”
“Nương, sinh , nuôi dưỡng , cảm niệm ân tình của , những năm nay nên trả cũng đều trả .
cũng là mà, cũng cuộc sống của riêng , cũng lớn tuổi , thể cả đời đều với vợ con .”
Lời của lão thái thái còn hết Tống mộc tượng cắt ngang.
“Ngươi ~”
Nàng chỉ Tống mộc tượng tiếp tục mắng chửi, nhưng thấy ánh mắt thất vọng của con trai, nàng lập tức nuốt những lời mắng c.h.ử.i trở .
“Lý Chính đến ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-110-can-bac-thi-khong-co.html.]
Một dân làng hô lên đó thấy Tống Lý Chính bước nhanh tới.
Vừa thấy Tống Lý Chính, Vương Thúy Hoa liền tủi rơi lệ nữa, dường như Tống Lý Chính chính là thể chủ cho bọn họ.
Điều giống như tiền cho vay mà gặp kẻ quỵt nợ, hai vợ chồng trông cậy cơ quan thực thi pháp luật giúp đòi .
Tống Vãn Trân lắc đầu, đối phương quyết lòng kẻ quỵt nợ, bạc e rằng dễ dàng đòi .
“Lý Chính, nhà mộc tượng con còn trông bạc để chữa tay đó, đại phu ít nhất chuẩn hai mươi lượng bạc, chúng con cũng cần nhiều, chỉ cần đòi hai mươi lượng là .”
Vương Thúy Hoa nghẹn ngào, mỗi mộc tượng việc, nàng trong lòng đại thể đều nắm rõ, bạc gửi ở chỗ chồng ít nhất cũng năm mươi lượng, nhưng bọn họ mong đòi năm mươi lượng đó nữa, hai mươi lượng là tiền nàng và mộc tượng thương lượng kỹ.
Tống Lý Chính khẽ thở dài gật đầu, trong lòng ông dĩ nhiên thiên vị mộc tượng, mấy năm khi con gái út gả chồng, ông nhờ Tống mộc tượng cho con gái một cái tủ của hồi môn, nhà mộc tượng bận rộn mấy ngày trời, chỉ lấy một nửa bạc.
Trong nhà hỷ sự tang sự, vợ mộc tượng cũng ít đến nhà giúp đỡ vợ ông bận rộn.
Hai vợ chồng đều là thật thà, ông dĩ nhiên nguyện ý giúp một tay, nhưng chuyện đòi bạc ông vài câu là thể đòi , nếu mộc tượng nương cố tình , thì ông cũng chẳng cách nào.
“Lão tẩu tử, hôm nay gì cũng lấy hai mươi lượng bạc cho vợ chồng mộc tượng.
Hai đứa nhỏ dễ dàng gì, mấy năm nay chịu ít khổ cực, nếu đại ca của ở suối vàng mà những chuyện , cũng thể dung túng .”
Mộc tượng nương trong lòng chút e sợ Tống Lý Chính, nhưng mặt bạc thì những nỗi sợ hãi cũng chẳng đáng nhắc tới.
“Lý Chính thúc, thật sự bạc mà, các đều gửi bạc ở chỗ , đây đều là lời đồn đãi cả, nào bao giờ đưa bạc cho .”
Mộc tượng nương chút chột mà trừng mắt liếc mộc tượng vẫn đang tảng đá.
Tống mộc tượng run rẩy môi già, đó còn bạc đều cho con ăn hết , giờ từng đưa bạc cho nàng.
“Nương ~, mở mắt dối thế? Có nhiều mộc tượng đưa bạc cho con đều mặt mà, con thể chứng minh.”
Vương Thúy Hoa tức giận giậm chân.
“Các là một nhà, dĩ nhiên giống , dù bạc nhà các một văn cũng thấy.”
Người một nhà, nàng bây giờ cuối cùng cũng thừa nhận và Thúy Hoa mới là một nhà , nàng vẫn luôn con dâu đều là ngoài ?
Tống mộc tượng đột nhiên bật , nụ đó khuôn mặt một hán t.ử chất phác, đen sạm vẻ gì đó thật hài hước.
Cười , khóe mắt Tống mộc tượng ướt đẫm, lẽ là uất ức, lẽ là uất nghẹn thể kìm nén nữa, oa một tiếng Tống mộc tượng nức nở.
Khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, một nam nhân hiếm khi nào đến mức , khiến cho những dân làng vây quanh đều ngây .
Vương Thúy Hoa thấy đàn ông của đến , cũng kìm nghẹn ngào lớn, tưởng tượng đến những vất vả mấy năm qua đều hóa thành hư , ai mà chấp nhận nổi trong chốc lát.
Trước đó Vương Thúy Hoa lo lắng bạc đó gửi ở chỗ chồng, chồng chắc chắn sẽ lén lấy một ít để bao cấp cho nhà đại ca, chỉ là ngờ bạc một văn cũng đòi về .
Dân làng vội vàng tiến lên an ủi, Tôn Xảo Vân cũng bước tới an ủi Vương Thúy Hoa.
Tống Lý Chính tức giận mộc tượng nương.
“Lão tẩu tử, dù lấy ít hơn, bạc còn để hai đứa nhỏ góp một chút, tiên cứ để mộc tượng khám tay .”
Mộc tượng nương chần chừ đáp lời, đều đang chờ nàng mở miệng, nàng nghiêng đầu đại nhi tức một cái, đại nhi tức sắc mặt thiện ý mà trừng mắt nàng.
“Ta thật sự bạc, nhà lão đại cũng bạc, vả tay phế , còn... còn chữa cho gì nữa!”
--- Tra cha bỏ vợ bỏ con? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -