Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 107: - Tiêu gia lợi hại đến vậy sao? ---

Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:20:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Nhìn cái gì mà , thằng nhóc thối, ngươi trợn mắt ai đấy?"

 

Triệu Lập Hổ hét lên vài câu để lấy thể diện, tiện thể đuổi tất cả .

 

Chỉ là lời dứt, thấy ở cửa hô lên.

 

"Công sự đại nhân đến !"

 

Sắc mặt Triệu Lập Hổ biến đổi, Lưu Công sự chính là phụ trách tất cả các hộ kinh doanh các con phố ở trấn của bọn họ, đó chính là lão đại của .

 

Hắn tiến lên vài bước, cực kỳ nịnh nọt đón tiếp.

 

"Công sự đại nhân ngài đến, cũng báo cho tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân còn kịp đến nghênh đón ngài."

 

Triệu Lập Hổ xong, đầu .

 

"Các ngươi còn mau cút , đều ở đây gì, thấy Công sự đại nhân đến !"

 

Công sự đại nhân căn bản rảnh bận tâm đến sự nịnh nọt của Triệu Lập Hổ, đến tìm . Chợt thấy bóng dáng , quát lớn một tiếng về phía Triệu Lập Hổ.

 

"Cút!"

 

Triệu Lập Hổ ngẩn , mũi lúc vẫn còn vết m.á.u mũi khô, bộ dạng đó trông chút chật vật. Trước mặt các hộ kinh doanh , Triệu Lập Hổ chỉ cảm thấy hôm nay mất hết thể diện .

 

"Ta... cút, cút!"

 

Triệu Lập Hổ vội vàng tránh khỏi tầm mắt của Lưu Công sự, sợ rằng chọc giận đối phương.

 

Trên mặt Lưu Công sự cũng lộ nụ nịnh nọt giống hệt Triệu Lập Hổ về phía Tiêu Mộc Trần.

 

"Ôi chao, Tiêu công tử, cơn gió nào đưa ngài đến Bảo Thiên trấn của chúng , ngài xem ngài cũng báo một tiếng, để tiểu nhân còn kịp đến nghênh đón ngài chứ!"

 

Tiêu Mộc Trần mỉm nhạt.

 

"Tiểu nhà thuê một gánh hàng ở đây, liền theo cùng đến. Công sự đại nhân cần khách khí, hà tất phiền ngài chạy đến một chuyến."

 

"Phải , , thể gặp Tiêu công t.ử một đó là vinh hạnh của tiểu nhân!"

 

Triệu Lập Hổ ngẩn , nhất thời nghĩ Tiêu công t.ử lai lịch gì, nhưng Công sự đại nhân khách khí với như , chắc chắn phận tầm thường. Thế mà nãy còn quát !

 

"Đây chẳng là Tiêu công t.ử của Tiêu gia thương hiệu đó ?"

 

"Ôi chao, hình như . Nghe bây giờ việc kinh doanh ở kinh thành cũng danh tiếng."

 

"À, Tiêu gia , ngay cả huyện thái gia của chúng khi gặp Tiêu công t.ử cũng đều cúi đầu khom lưng nở nụ theo."

 

Người xem náo nhiệt nhiều, tự nhiên nhận phận của Tiêu Mộc Trần, ngay cả Tống Vãn Trân xong cũng chút kinh ngạc.

 

Tiêu gia lợi hại đến , nên Tiêu Mộc Trần lợi hại đến ? Chẳng sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân trong cổ đại là thấp nhất ?

 

Quả nhiên vẫn là nàng thiển cận , bất cứ lúc nào tiền cũng thể giải quyết vấn đề, tiền thật !

 

Triệu Lập Hổ nhất thời sắc mặt tái mét Tống Vãn Trân, tên tiểu bạch kiểm chẳng là nam nhân của nha đầu ?

 

Nàng rõ ràng chỉ là một nha đầu nghèo, nàng rõ ràng là ngày tháng sống nổi nữa, nàng nghèo như quen Tiêu công t.ử nào.

 

Triệu Lập Hổ chỉ sắc mặt tái mét, bây giờ môi cũng gần như còn huyết sắc.

 

Người nãy còn quát mắng Tiêu Mộc Trần lúc môi run rẩy một bên, miễn cưỡng nở nụ .

 

Công sự đại nhân ngẩn một thoáng, Tống Vãn Trân bên cạnh Tiêu Mộc Trần, nàng là của Tiêu Mộc Trần, thật sự chút tin. Diện mạo thì chút xinh , nhưng trang phục, hai nào giống thích gì.

 

mới quan tâm rốt cuộc là ruột là tình , chỉ cần Tiêu công t.ử , thì tự nhiên khách khí đối đãi.

 

Hắn Tống Vãn Trân, thái độ vô cùng cung kính mở lời.

 

"Là cô nương kinh doanh con phố ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-107-tieu-gia-loi-hai-den-vay-sao.html.]

 

Triệu Lập Hổ trong lòng cả kinh, sợ Tống Vãn Trân sẽ gì đó, thì ngay cả bát cơm cũng giữ .

 

Mèo con Kute

"Phải , cô nương ký xong khế ước, thuê một gánh hàng ở đây, tiểu nhân giúp nàng xong ."

 

Lưu Công sự lạnh lùng liếc Triệu Lập Hổ một cái, hỏi Triệu Lập Hổ, nhiều lời cái gì.

 

Triệu Lập Hổ rụt đầu , khan hai tiếng, cầu cứu Tống Vãn Trân.

 

Tống Vãn Trân khẽ .

 

"Phải đó, ký xong . Dân nữ bày gánh hàng bán bánh ngọt ở đây, còn xin Công sự đại nhân đến lúc đó chiếu cố việc kinh doanh nhiều hơn!"

 

Bánh ngọt? Sắc mặt Lưu Công sự cứng đờ một thoáng, nha đầu nhỏ bày gánh hàng bán bánh ngọt ? Tiệm bánh ngọt Tô gia ngay con phố khác cách đó xa, há nào để nàng mở ?

 

Trong lòng vô cùng tán thành nhưng chỉ gật đầu.

 

"Tốt đó, bánh ngọt đó, đều thích ăn!"

 

đều liên quan đến , một là Tô gia, một là Tiêu gia, đều là những gia đình dễ chọc.

 

Tiêu Mộc Trần khách khí với Lưu Công sự vài câu mới tiễn .

 

Hồ thẩm với vẻ mặt thể tin đến bên cạnh Tống Vãn Trân, kinh ngạc mở lời.

 

"Nha đầu, con mà quen nhà họ Tiêu ? Có mối quan hệ con hà tất tự mặt thuê cửa hàng chứ?"

 

Vừa nãy thấy bộ dạng Tiêu Mộc Trần căng thẳng chạy điên cuồng, Hồ thẩm cảm thấy mối quan hệ giữa Tiêu công t.ử và nha đầu hề tầm thường.

 

"Ta và Tiêu công t.ử cũng chỉ gặp mặt hai , đó quả thực giúp , cũng chuyện gì lớn, cho nên chút chuyện nhỏ thì ngại phiền ."

 

Thuê gánh hàng ăn, chuyện còn chuyện lớn ? Chỉ cần Tiêu công t.ử mặt, ngay cả Công sự đại nhân cũng đến , thì Triệu Lập Hổ chẳng sẽ hớn hở mà phục vụ giải quyết việc .

 

, Hồ thẩm chợt nhớ lúc bà chạy đến đây, bộ dạng Triệu Lập Hổ chật vật lóc cầu cứu .

 

Bà chợt cảm thấy nha đầu đây chuyện lớn thì thể hiểu , đừng thấy tuổi nhỏ, việc chính kiến của .

 

Lúc bà lớn thế thì nhát gan, gặp chuyện chỉ trốn tránh, chút nào chính kiến của , gì đến việc chạy ngoài thuê gánh hàng ăn.

 

Nếu trượng phu dính cờ bạc, bán hết đất đai trong nhà, ngày tháng thật sự sống nổi nữa, bà mới ép mặt bày gánh hàng ăn như .

 

Đợi đến khi đều tản , Tiêu Mộc Trần mới chút ngượng ngùng mở lời.

 

"Hôm nay quấy rầy nàng ?"

 

Tống Vãn Trân mỉm nhạt lắc đầu, quả thực là quấy rầy nàng , ảnh hưởng nàng phát huy.

 

"Không , cũng chỉ là cho tên Triệu Lập Hổ đó một bài học mà thôi."

 

Đã quen với những kẻ a dua nịnh bợ và những kẻ tìm cách bám víu Tiêu gia của bọn , Tiêu Mộc Trần cảm thấy Tống Vãn Trân dường như quá lạnh nhạt với .

 

"Thật nàng thể tìm cô phụ giúp đỡ, chỉ cần nàng mở lời thì căn bản sẽ quá phiền phức."

 

"Ừm, càng thích tự lực cánh sinh, thật sự sống nổi nữa cầu cứu cũng muộn."

 

Tiêu Mộc Trần khẽ nhíu mày, ánh mắt tự chủ dừng Tống Vãn Trân. Người mắt dường như một ma lực, khiến bản ngừng khám phá nàng, nhưng càng khám phá càng mê hoặc, dường như bản nàng chính là một bí ẩn.

 

"Tự lực cánh sinh ?"

 

Giọng Tiêu Mộc Trần nhẹ, chỉ bản thấy.

 

"Tiêu công t.ử đặc biệt đến tìm chuyện gì ?"

 

Tống Vãn Trân thật trong lòng nghĩ đến Tiêu Mộc Trần tìm nàng là việc gì , nhưng chuyện vẫn nên để đối phương đề xuất thì hơn.

 

--- Tra cha bỏ vợ bỏ con ư? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm -

 

 

 

Loading...