Tra Cha Bỏ Vợ Bỏ Con? Chúng Ta Ăn Thịt Ngươi Đừng Thèm - Chương 102: Tình Người Càng Quý Giá ---
Cập nhật lúc: 2025-12-03 04:20:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tranh nhi ~"
Hàn Lão phu nhân lo lắng kêu lên một tiếng, một bên là nhi t.ử của , một bên là cháu trai yêu quý, nàng thực sự khó lòng lựa chọn, đứa nào cũng là khúc ruột của nàng.
"Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ bình an vô sự trở về!"
Hàn Lưu Vân đỏ mắt tới.
"Ca~"
Hàn Tranh đầu xoa xoa đầu , dường như bao giờ dịu dàng đến thế.
Trương gia ở Bảo Thiên Trấn, hôm nay là ngày thứ mười Tống Vãn Trân trị liệu cho Trương Húc.
Khi Tống Vãn Trân đến, Trương Húc thể bộ chậm rãi trong phòng.
Nghe thấy Tống Vãn Trân đến, vô cùng kích động khỏi phòng, Trương phu nhân lo lắng ngoài sẽ gió lùa, nên kiên quyết cho ngoài.
"Tống cuối cùng cũng đến , mẫu cho ngoài, nếu nhất định sẽ cổng lớn đón ."
"Đâu cần đến tận cổng lớn để đón, các vị đều nhiệt tình như , còn ngại dám đến phủ thượng chơi nữa."
Tống Vãn Trân trêu đùa mở lời.
"Phải đến chứ, đến! Đợi khỏe , Tống cũng thường xuyên đến.
Muội , giờ mẫu còn chẳng quan tâm đến bệnh tình của nữa, suốt ngày trông mong Tống lúc nào đến.
Vị trí của , đứa con ruột , trong lòng nàng còn bằng đó!"
Trương Húc xong, liền khiến Trương phu nhân trừng mắt trách móc một cái.
"Cái thằng nhóc thối ngươi thật một câu, giờ chính là thích Tống cô nương nhiều hơn một chút."
Trương phu nhân chút khách khí mở lời, khiến mấy mặt đều bật ha hả.
"À , Tống cô nương tên là gì , cứ gọi mãi Tống cô nương, Tống cô nương khách sáo quá."
"Ta tên Tống Vãn Trân, Trương phu nhân thể gọi là Vãn Trân."
"Vãn Trân? Cái tên đó. Vậy cũng đừng gọi là Trương phu nhân Trương phu nhân nữa, họ Tiêu, cứ gọi là Tiêu dì là . Sau thời gian thì đến nhà chơi, khó khăn thì cứ tìm Tiêu dì."
Trương phu nhân vuốt vuốt mấy sợi tóc con bên tai Tống Vãn Trân, ánh mắt từ ái như sắp tràn ngoài, thật một đứa con gái lớn chừng !
Trương lão gia lấy một tờ ngân phiếu hai trăm lượng đưa đến mặt Tống Vãn Trân.
"Nha đầu, hai trăm lượng bạc con cầm lấy."
Tống Vãn Trân vội vàng lùi một bước, vẫy tay .
"Trương thúc, ngài gì ?"
Tống Vãn Trân cách quen, gọi một tiếng thúc.
Trương lão gia chút bất ngờ và cảm kích, .
"Đây là tiền khám bệnh, nên đưa cho con."
"Chẩn kim hai trăm lượng Trương Kim Bảo đưa mà? Số bạc thể nhận, Trương thúc mau cất thôi!"
Tống Vãn Trân dĩ nhiên cho nhà họ Trương cơ hội dùng bạc để trả ơn, bởi nàng ăn ở trấn, vẫn cần nhà họ Trương chống lưng cho .
"Vậy hai trăm lượng đó xem như là bồi thường cho việc con chịu kinh sợ, đây mới là chẩn kim chúng đưa."
"Trương thúc, thực sự thể nhận, đừng khách sáo với nữa!"
Thấy Tống Vãn Trân thực sự nhận, Trương lão gia mới thu ngân phiếu .
Mèo con Kute
Trương phu nhân kéo tay Tống Vãn Trân, hết sức nghiêm túc .
"Nếu ngân phiếu con nhận, khó khăn gì nhất định tìm dì Tiêu, hơn nữa cũng thường xuyên đến phủ chơi, nếu dì Tiêu nhớ con thì đây."
Tống Vãn Trân cầu còn , hết sức nghiêm túc gật đầu, so thì phần nhân tình còn quý giá hơn nhiều.
"Thật đúng lúc, đang định thuê một sạp hàng ở trấn để bán bánh ngọt, đến lúc đó ở gần sẽ cơ hội thường xuyên đến thăm dì Tiêu ."
"Gì cơ? Con bán bánh ngọt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tra-cha-bo-vo-bo-con-chung-ta-an-thit-nguoi-dung-them/chuong-102-tinh-nguoi-cang-quy-gia.html.]
Trương phu nhân chút kinh ngạc, nhà họ Trương của các nàng thiếu bạc, dĩ nhiên cũng từng thiếu bánh ngọt để ăn, nhưng nàng giá của loại bánh ngọt gia đình bình thường nào cũng thể mua nổi.
Chưa đến việc mua , chỉ riêng chi phí cũng cao , gây dựng nên việc ăn , quả thật dễ chút nào.
"Ừm ~"
Tống Vãn Trân gật đầu, đó mới nhớ hôm nay khi nàng đến mang theo một ít bánh mì mới .
"Hôm nay mang đến một ít, nếm thử xem thế nào."
Tống Vãn Trân dậy gọi Lục Hoài Viễn, hôm nay là Lục Hoài Viễn cùng nàng đến đây.
Lục Hoài Viễn đầu đến Trương phủ, chút e dè, cũng phòng Trương Húc mà cứ chờ trong sân.
Lục Hoài Viễn đến đưa gói đồ cho Tống Vãn Trân, bên trong là một vài chiếc bánh mì Tống Vãn Trân nướng tối qua.
Chưa đợi Lục Hoài Viễn đến gần, Trương phu nhân ngửi thấy một mùi thơm ngọt.
"Ấy da, mới tại lúc nãy cạnh xe ngựa ngửi thấy một mùi thơm, cũng nghĩ nhiều, hóa là con mang bánh ngọt đến."
Ngửi thấy mùi hương, Trương phu nhân lập tức hứng thú với món bánh ngọt Tống Vãn Trân mang đến.
Trong mùi thơm ngọt dường như còn xen lẫn chút hương sữa nhàn nhạt, nàng thể hình dung mùi vị , bởi vì đây nàng căn bản từng ăn qua.
Trương Húc một lúc giường, trực tiếp chảy nước dãi. Do bệnh tật, mặc dù hiện giờ thể hồi phục nhiều, nhưng khi ăn uống vẫn đặc biệt cẩn thận.
"Thơm quá, Tống , món gì ?"
Nhìn thấy món bánh ngọt hình dáng độc đáo đó, mấy đều chút kinh ngạc. Trương lão gia khi còn trẻ từng qua ít nơi, cũng thấy nhiều loại bánh ngọt khắp các vùng.
Trương phu nhân thậm chí còn ăn ít bánh ngọt từ kinh thành gửi đến, thế nhưng từng thấy qua món bánh ngọt Tống Vãn Trân mang tới.
"Cái gọi là bánh mì, nếm thử ."
Tống Vãn Trân đưa bánh mì qua, mỗi một chiếc.
Trương phu nhân nóng lòng c.ắ.n một miếng, lúc đầu cử chỉ ăn uống của nàng vô cùng thanh lịch, đó dường như lười biếng chẳng buồn để ý, trực tiếp nhai ngấu nghiến.
"Chao ôi, ngon quá, thực sự ngon! Cái quả thật ngon hơn bánh ngọt của Tô Ký nhiều."
Người đầu tiên hưng phấn lên tiếng là Trương lão gia, ăn một miếng liền kìm mà khen ngợi.
Trương phu nhân thì trực tiếp ăn hết nửa cái trong một , mới thể chuyện.
"Không ngờ Vãn Trân tay khéo léo đến , thể món bánh ngọt ngon như thế , sạp bánh ngọt nhất định mở.
Không, dì Tiêu nghĩ con thể trực tiếp mở một tiệm lớn ."
Tống Vãn Trân cũng từng nghĩ đến việc một bước lên trời, trực tiếp mở một tiệm bánh ngọt. chi phí của món bánh cao, giá cả dĩ nhiên sẽ rẻ, nếu trực tiếp mở tiệm, sẽ khiến một khả năng chi tiêu phổ thông chùn bước.
Đợi đến khi hương vị và giá cả bánh ngọt của nàng đều công nhận, nàng hẵng mở tiệm cũng muộn.
Tống Vãn Trân với Trương phu nhân suy nghĩ của , Trương phu nhân xong cũng tán thành.
" dì Tiêu vẫn hỏi một chút, món con ngon đến , chắc chắn thêm ít đường và dầu, chi phí nhất định cao ?"
"Chi phí bánh ngọt tính rẻ hơn một nửa so với bánh ngọt của Tô Ký, cho nên về giá cả cũng ưu thế so với bánh ngọt của Tô Ký."
Thời thứ đắt nhất chính là đường, vấn đề về đường giải quyết thì chi phí của món bánh dĩ nhiên sẽ giảm xuống."
"Thật ?"
Trương phu nhân chút kinh ngạc.
"Ừm ~"
Tống Vãn Trân chỉ ừ một tiếng cũng thêm gì khác, Trương phu nhân liền hỏi nữa, trong mắt nàng, Tống Vãn Trân việc quy củ.
Nàng như thì chắc chắn là phương pháp của riêng , còn là phương pháp gì, đó chính là điểm tuyệt vời trong việc ăn của , nên hỏi đến.
"À, , con còn nhớ cháu trai của chứ?"
"Người là Tiêu công t.ử ?"
--- Cha tệ bạc bỏ vợ con ? Chúng ăn thịt ngươi đừng thèm khát -