Đến khi nhận   đánh  là Lý Kiến Hiền,  còn  kịp kinh hô,    kéo mạnh  ngoài.
"Điện hạ?"
"Đi theo cô!"
Lâm Sâm  đ.ấ.m một quyền, dường như cũng  giận, ở  lưng gọi: "A Hiền!"
Lý Kiến Hiền  ngoảnh đầu, quát: "Ngươi im miệng! Về  tính sổ !"
Ồ,  hình như  giận.
Cứ , Lý Kiến Hiền nắm tay , kéo đến nhã gian tầng ba.
Suốt dọc đường,    một lời, đến khi  phòng mới trầm mặt, thở  một .
Ta: "Thực ...  ..."
Hắn bỗng dưng  bậy,  cũng  hiểu tại .
  kịp  hết, Lý Kiến Hiền  ôm chầm lấy !
"!"
Ta cảm nhận   run rẩy, tim đập mạnh mẽ, như  nhảy  khỏi lồng ngực!
Hắn  gì !
"Điện hạ..."
Chưa đợi  dứt lời, Lý Kiến Hiền  cúi đầu, nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi . Hơi thở   chút gấp gáp, song vô cùng chuyên chú, mang theo vài phần kiên quyết.
"Vũ Tiên..."
"Ưm... Ngài  gì  hả!"
Đến khi   hồn, bàn tay   tự chủ giáng xuống, tặng  một bạt tai.
Lý Kiến Hiền sắc mặt ửng hồng, ngẩn ngơ một thoáng, mới lắp bắp: "Là cô đường đột, nhưng chẳng ... chính ngươi  tỏ tình với cô  ?"
À,  nhỉ.
Ta hắng giọng, đáp: " chẳng  Điện hạ  từ chối  ?" Lẽ  vẫn thuộc về .
Lý Kiến Hiền   đánh đến ngây , bối rối: "Cô từ chối ngươi khi nào? Lúc  chỉ là quá đột ngột, cô xưa nay   sở thích đoạn tụ, nên nhất thời kinh hãi.  trải qua thời gian , cô  nghĩ thông suốt..." Hắn hít sâu một , siết c.h.ặ.t t.a.y , nghiến răng : "Tống Vũ Tiên, cô quyết định , nguyện cùng ngươi đoạn tụ một phen!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-trung-tien/chuong-7.html.]
!
Lời  của Lý Kiến Hiền như một chùy nện thẳng  đầu, khiến  choáng váng. Đây...   là ý nguyện của !
Ta lắp bắp: "Không...   như ..."
 Lý Kiến Hiền phớt lờ sự hoảng loạn của , khẽ , giọng điệu kiên định: "Từ nay về ,  sẽ  phụ ngươi, ngươi cũng   phụ !"
Hắn thậm chí  dùng "cô" để tự xưng, mà  bằng "".
Ta hoảng loạn: "..."
Lý Kiến Hiền khẽ đặt ngón tay lên môi , ôn nhu: "Ta hiểu cả."
Ngươi hiểu cái rắm !
Đến khi  kịp nhận ,   từ từ áp sát  gần, giọng  như rót mật  tai: "Tống Vũ Tiên,  thích ngươi."
Lời  tựa như bùa chú, trói chặt  . Ta chỉ  thể trơ mắt   ôm lấy, đến khi hai   còn một khe hở. Giờ khắc , chẳng những tim  đập rộn ràng, mà lòng  cũng như nai con giẫm loạn.
Một lúc lâu , Lý Kiến Hiền mới khẽ khàng: "Những ngày qua, ngươi    sống thế nào ? Ăn  ngon, ngủ  yên, trong lòng trong mắt chỉ  là ngươi, ngay cả trong mộng cũng thấy ngươi , thấy ngươi cùng  trò chuyện."
"Còn ngươi thì ?" Giọng  ủy khuất: "Cứ như  vô sự, còn cùng Lâm Sâm  trêu hoa ghẹo nguyệt! Ngươi  xem,   ngươi  bắt cá hai tay ?"
Ta: "..." Ta và Lâm Sâm trêu ghẹo  bao giờ? Nhãn lực của Lý Kiến Hiền quả  vấn đề. Đến cãi   trêu ghẹo cũng  phân biệt , nam nữ  càng   .
Hắn siết  chặt hơn, bá đạo tuyên bố: "Ngươi là của ! Không  phép cùng Lâm Sâm  chuyện nữa!"
Ta còn  kịp phản bác, Lý Kiến Hiền đột nhiên cứng đờ , lắp bắp:
"Ngươi... n.g.ự.c ngươi...   mềm mại thế ? Có vật gì ?"
Dứt lời, bàn tay    hướng lên. Ta vội đẩy , ngượng ngùng đáp: "Ta sợ đói bụng... nên giấu hai cái bánh bao trong ngực."
Lý Kiến Hiền nghiêng đầu: "Thật ?"
Ý  quá rõ ràng: Đi dự tiệc còn mang lương khô?
Ta  cho  nghi ngờ, dứt khoát gật đầu: "Thật mà!!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lý Kiến Hiền trầm ngâm giây lát, mới : "Hôm nay  muộn,  đưa ngươi về phủ  . Việc ngươi và  coi như là ...  ngày mai ngươi  thể cùng  dùng bữa tối ?"
Giờ khắc  quả thực  còn sớm,  thở dài: "Được." Mọi sự phát sinh hôm nay  vượt ngoài dự liệu,  cần tĩnh tâm suy nghĩ xem nên đối phó thế nào.
Về đến nhà,  lòng  rối bời, chẳng còn tâm trí nào  sách. Thật là sai một ly  một dặm, sự tình  thành  thế . Có lẽ  nên thổ lộ  phận nữ nhi, để Lý Kiến Hiền  lầm đường lạc lối nữa?
...  đang hứng trí thế , nếu   là nữ tử,  lẽ sẽ  nạp   Đông cung? Với xuất  của , liệu  thể trở thành Thái tử phi? E là  thể. Tam tỷ gả  Hứa gia  là trèo cao ,  đây, nhiều nhất cũng chỉ  thể  Lương  Thái tử thôi.