Cố Bắc Thần cũng đã nhìn thấu tâm tư cẩn thận trong ngoài không đồng nhất của người phụ nữ này, cố ý lay lay gương mặt của An Noãn Noãn: “Đấy là bản năng của anh thôi, cái gì mà gọi là anh hùng cứu mĩ nhân chứ, bộ dạng hôm đấy của em mà được gọi là mỹ nhân sao?”
An Noãn Noãn phồng má: “…….”
Hai người vừa ra ngoài chuẩn bị đi dạo vài vòng ở phố cổ của thị trấn nhỏ, đi tìm đồ ăn, nói là đi ăn sáng, nhưng thực ra đã gần đến giờ ăn trưa rồi.
Vừa mở cửa, đã thấy chiếc Land Rover màu trắng vuông vức đỗ ở cổng, lại giống với chiếc Land Rover màu tối của Cố Bắc Thần.
Nhưng người dựa vào đầu xe hút thuốc, không phải là Lục Tĩnh Vũ thì còn có thể là ai nữa, anh ta mặc chiếc áo choàng màu đen, dựa vào đầu xe hút thuốc.
Vì thị trấn không lớn, nên An Noãn Noãn đề nghị không cần lái xe, Cố Bắc Thần nhìn thấy một chiếc xe đạp, đó là chiếc xe chị Quyên thường dùng để đưa đón Đại Bảo, người nào đó tháo ghế ngồi của em bé phía sau ra, nói là đạp xe đưa An Noãn Noãn đi hóng gió, cô gái nào đó đương nhiên cũng thấy vui rồi.
Thời thanh xuân, các cô gái đều có mơ ước, đó là được bạch mã hoàng tử chở bằng xe đạp, ngắm núi ngắm hoa nở, tận hưởng thời xanh xuân tươi đẹp!
Nhưng trong thanh xuân của An Noãn Noãn không có cảnh đó, quãng thời gian tươi đẹp nhất cũng là những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc đời cô, đi theo bà ngoại đến Hải Thành kiếm sống.
Bà ngoại làm đầu bếp cho nhà họ Cố, cô chỉ có thể ở lại kí túc trong trường, sau đó thì sau khi thi đỗ đại học xong, tất cả cuộc sống của cô đều đã thay đổi 180 độ, thanh xuân đã sớm không còn trọn vẹn.
Lúc này, hai người đang dắt xe đạp ra, nhìn thấy một người một xe ở cổng, hơi nhíu mày.
Cố Bắc Thần mở lời trước, nhưng là nói với An Noãn Noãn: “Sao tên đó lại biết chỗ này nhỉ?”
An Noãn Noãn mím môi dưới: “Anh ta từng đến trấn Cẩm Tú.” Nói xong, cô hơi nhíu mày nhìn sang Cố Bắc Thần: “Anh nói xem anh ta đến đây muốn làm gì nhỉ?”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần đẩy xe ra khỏi cửa chính, giao xe cho An Noãn Noãn, đóng cửa rồi khóa lại, đưa tay lên xoa xoa đầu An Noãn Noãn: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Nhìn cách Lục Tĩnh Vũ nhả khói, giống như đến gây sự, An Noãn Noãn không muốn anh ta gây sự trước cổng nhà, sẽ rất mất mặt.
Lục Tĩnh Vũ đứng cách hai người một bước, tháo kính râm xuống, trên mặt không có biểu cảm gì là vui hay giận: “Tôi tìm Noãn Noãn nói mấy câu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-991-co-soai-that-ngoan-doc.html.]
An Noãn Noãn nhìn sang người bên cạnh, sắc mặt của Cố Bắc Thần lúc này còn tối sầm hơn cả đ.í.t xoong, cau mày nói: “Chuyện gì, nói.”
Người nào đó trước giờ đều có khí thế của người đứng đầu, lúc này người muốn tìm chỗ c.h.ế.t lại là tình địch, vì vậy giọng điệu của người nào đó rất tệ.
An Noãn Noãn trong lòng đã có cân nhắc, Lục Tĩnh Vũ dù có ngông cuồng đến đâu, đến bây giờ cũng không dám thể hiện ở trấn Cẩm Tú, cô nhìn sang Cố Bắc Thần: “Anh đi xe đến phía trước đi, lát nữa em sẽ đến.”
Cố Bắc Thần suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu: “Ừ, nhưng phải nhớ là có anh ở đây rồi.”
“Vâng.” An Noãn Noãn nhẹ nhàng đáp lại.
Cố Bắc Thần chân dài ngồi lên yên xe, khoác vai An Noãn Noãn rồi hôn nhẹ lên má cô: “Anh đợi em ở đằng trước nhé.”
Lục Tĩnh Vũ nhíu mày, sầm mặt lại cho đến khi chiếc xe của Cố Bắc Thần bắt đầu vút đi, anh ta mới quay lại nhìn An Noãn Noãn phía trước.
An Noãn Noãn nhíu mày: “Chuyện gì, mau nói đi.”
“Xin lỗi, anh mới biết chuyện của bà.” Lục Tĩnh Vũ nhìn An Noãn Noãn nói.
An Noãn Noãn nhếch mép, nhìn thẳng vào Lục Tĩnh Vũ, không biết tại sao, lúc này nhìn anh ta cô chả có chút cảm giác nào!
“Tôi nghĩ là anh không đến mức đường xá xa xôi đến đây chỉ để nói câu xin lỗi việc anh mới biết chuyện của bà đâu nhỉ!” An Noãn Noãn cười xòa nói với người đối diện.
Lục Tĩnh Vũ đương nhiên biết An Noãn Noãn thông minh lanh lợi rồi, cũng biết là không giấu được cô.
“Anh tìm em còn có chuyện khác, nhưng…”
“Đừng, đừng nhưng nhị gì nữa, nói thẳng vào vấn đề chính đi.” An Noãn Noãn ngắt lời Lục Tĩnh Vũ.