“Ha ha ha…” Cậu bé này chọc cười mấy người lớn rồi.
Cố Bắc Thần “Này!” một tiếng: “Đứa trẻ xấu xa này, có khí phách giống như tính cách của tôi. Vậy thì khi nó lớn lên rồi sẽ nhận nó làm học trò.” Anh nhìn về phía hai vợ chồng chị Quyên nói.
Chị Quyên và chồng cười toe toét: “Vậy đương nhiên là chuyện tốt rồi. Chỉ sợ tới lúc đó đứa bé này lớn lên lại không đứng đắn. Cậu không còn thích nó nữa.”
Đại Bảo cười nhếch mép: “Được được. Vừa hay gần vua được ban bổng lộc. Con càng dễ đoạt cô An hơn.”
Mặt Cố Bắc Thần tái xanh đi: “Vậy hay là bỏ đi. Bổn soái không muốn thu hút tình địch đâu.”
“Hì hì! Ha ha…” An Noãn Noãn không nhịn nổi mà cười lớn.
Hai vợ chồng chị Quyên: “…” Im lặng không nói gì.
An Noãn Noãn nhìn theo một nhà ba người chị Quyên rời đi. Bây giờ đã là lúc hoàng hôn ở trấn Cẩm Tú rồi. An Noãn Noãn thu lại ánh mắt, nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Anh không định quay về Hải Thành sao?”
Cố Bắc Thần cũng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Noãn Noãn, chúng ta đừng nói chuyện như vậy được không?”
An Noãn Noãn trực tiếp mang ghế ra ngồi nhìn nắng chiều ở đằng xa. Anh như vậy muốn cô phải làm sao bây giờ?
Mấy ngày nay, An Noãn Noãn lục tung phòng của bà ngoại lên cũng không tìm thấy di ngôn gì đó cuối cùng của bà. Điều này làm trong lòng cô nghẹn lại một chút. Sao mà cô nuốt xuống nổi chứ?
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần cũng nhẫn nãi kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô. Anh châm một điếu thuốc rồi nói tiến triển của quá trình điều tra mà hiện nay anh biết được.
Trên dưới nhà họ Cố đều đang phối hợp với nhau. Bây giờ tuy rằng đối ngoại vô cùng chặt chẽ cẩn thận nhưng trên dưới nhà họ Cố đều biết rồi. Tới mức ông cụ và bà cụ đều muốn mắng người ta rồi. Từ Phượng Chi chỉ ước có thể tìm mấy thần thám tới phá giải câu đố đó. Nhưng nếu chuyện đã được lập thành chuyên án rồi, vậy chẳng phải là phải đi theo trình tự sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-962-hong-nhan-hoa-thuy.html.]
Một lúc lâu sau, An Noãn Noãn nói: “Anh nói nhiều như vậy, ý của anh là người phụ nữ đó căn bản không phải là mẹ anh sao?”
Cố Bắc Thần nhìn đôi mắt đỏ hoe của An Noãn Noãn: “Bây giờ đã điều tra ra rồi. Thật sự không phải là bà ấy mà là có người mạo danh thay thế, hoá trang thành bà. Nhưng trước mắt điều phiền phức, phức tạp nhất là căn bản không tìm ra được người này là ai.”
An Noãn Noãn nhìn Cố Bắc Thần rất lâu rồi mới nói: “Thế thì có chứng cớ gì chứng minh là không phải bà ấy không?”
“Cục Cảnh sát đã thu thập, sắp xếp, điều tra một loạt các chứng cứ. Nhưng trước mắt vụ án vẫn luôn tiến hành trong bí mật. Anh cũng không thể lợi dụng thân phận của mình để cưỡng chế lật xem tiến độ của vụ án được. Đây là lạm dụng chức quyền đấy cô bé ạ.”
Ánh mắt An Noãn Noãn đỏ lên: “Chẳng lẽ Cố gia các người không phải dựa vào quyền thế của mình làm cho mẹ anh có thể thoái thác tội danh sao, không phải là làm dụng chức quyền sao? Cái gì mà người khác hóa trang mạo danh thế thân, tôi thấy các người chính là đang tìm cơ hội muốn chuyển sự liên quan của nhà các người tìm một kẻ c.h.ế.t thay mà thôi.”
Cô có suy nghĩ và nói ra những lời như vậy Cố Bắc Thần cũng chỉ đành nhẫn nhịn thôi. Không lẽ lại muốn anh hô to hét lớn giải thích với một cô gái bé nhỏ lẻ loi một mình sao?
Sao anh có thể nỡ lòng nào làm như vậy chứ?
Mặc dù cô nói trên dưới nhà họ Cố như vậy khiến trong lòng anh nguội lạnh nhưng trong lòng cô chẳng lẽ là dễ chịu lắm sao?
Trong sân vườn to lớn, bởi vì một câu nói của An Noãn Noãn mà rơi vào sự yên lặng.
An Noãn Noãn mím chặt môi, cụp mắt xuống không nói chuyện. Cố Bắc Thần bị chọc tức tới mức lồng n.g.ự.c phập phồng. Nhưng sao anh có thể quay người rời đi được?
Phỏng chừng chị Quyên bọn họ đã muốn về nhà xem xét từ lâu rồi. Nhưng bởi vì lo lắng An Noãn Noãn chỉ có một mình cho nên hôm nay thấy Cố Bắc Thần tới đây rồi liền nên mới bớt được một chút thời gian để quay về nhà.
Nếu như anh cứ lái xe đi như vậy, một mình cô trông coi căn nhà lớn như vậy sao mà được chứ.
Cố Bắc Thần thở ra một hơi thật dài. Anh đứng dậy đi ra xa vài bước nói chuyện điện thoại, vừa nói chuyện vừa hút thuốc.