Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc mấy người chị Quyên rời đi, An Noãn Noãn nói: “Chị Quyên, hai anh chị quay về lần này, nếu không được thì đưa con cái tới đây đi học đi. Dù sao thì trong nhà vẫn còn rộng chỗ có thể ở được. Hai người cũng có thời gian chăm sóc cho con cái, nếu không sẽ làm chậm trễ việc học của bọn trẻ.”
Chị Quyên và chồng của chị đều ngại ngùng nói: “Noãn Noãn, thực ra anh chị đều cảm thấy rất có lỗi với em. Không chăm sóc tốt cho bà cụ. Nếu em và chồng quay về Hải Thành, chị cũng không có người để chăm sóc rồi. Cho nên…”
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn lắc đầu: “Không sao. Anh chị cứ ở chỗ này đi. Xem như là trông nhà giúp em đi. Căn nhà lớn như vậy nếu không có người ở thì sẽ biến thành đống phế tích rồi. Nghe nói trong thị trấn nếu học bậc tiểu học cũng không thu học phí đâu cho nên gánh nặng về hai đứa bé chắc không lớn lắm đâu. Chị có thể tìm một công việc khác để làm. Cứ xem chỗ này như nhà của mình được rồi.”
Chồng của Đỗ Quyên có một xe bán đồ ăn trên thị trấn, cũng có nhiều người lui tới. Anh ta ngượng ngùng nói: “Vậy anh chị gửi tiền thuê nhà cho em nhé!”
“Hả?.” An Noãn Noãn trợn mắt nhìn hai người họ: “Gửi tiền thuê nhà cái gì chứ. Căn nhà, sân vườn rộng như vậy. Mọi người ở ba gian nhà phía đông đi. Còn sân bình thường thì quét dọn sạch sẽ. Anh chị chăm sóc tốt cho mấy bông hoa của em rồi lại trồng thêm chút rau, khi nào em ghé đây anh chị làm cho em bữa cơm là được rồi.”
Nói xong, An Noãn Noãn bế Đại Bảo nhà chị Quyên lên trên tay lắc lư: “Đại Bảo, hôn cô một cái đi rồi mau chóng cùng bố mẹ về nhà thăm chị gái nha “Chụt!” Nói rồi cô hôn một cái lên Đại Bảo kháu khỉnh bụ bẫm trước mặt mình.
Đại Bảo cũng mở to mắt hôn An Noãn Noãn một cái rồi quay sang liếc trộm Cố Bắc Thần, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đại thúc, chú cướp mất cô An của con rồi. Con sẽ không bao giờ .... cùng chú làm bạn tốt nữa.”
Đứa trẻ vừa dứt lời tất cả mọi người đều ngây người. Đột nhiên chị Quyên cười lớn tới mức hai bên sườn đều đau.
An Noãn Noãn bế đứa bé trên tay hoàn toàn không biết phải làm sao mới được. Một đứa trẻ con đang nói cái gì a, cô hoàn toàn nghe không hiểu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-961-hong-nhan-hoa-thuy.html.]
Chồng của chị Quyên gãi đầu cười mãi đến khi chị Quyên cười xong mới nói mỗi lần Đại Bảo nhìn thấy An Noãn Noãn quay về từ Hải Thành thì liền bám lấy đòi chơi với cô, bảo cô kể chuyện cho nghe. Sau đó, hai vợ chồng nhà họ hỏi con trai là Đại Bảo thích kiểu con gái như thế nào. Thằng bé liền nói thích người con gái như An Noãn Noãn.
Khoảng thời gian trước đó lúc tắm cho thằng nhóc này, cậu bé bỗng dưng nói: “Mẹ ơi, con trưởng thành rồi con muốn kết hôn với cô An.”
Vốn dĩ chị Quyên định đợi An Noãn Noãn quay về thì dùng lời nói trẻ con trêu đùa cô nhưng lại bị chuyện của bà cụ làm lỡ mất, quên không nói ra.
Chị Quyên cười nói: “Lúc đó, anh của em nói Đại Bảo, con không có cơ hội đâu. Cô An đã gả cho người ta rồi.”
Lúc đó Đại Bảo tròn mắt nhìn ba mình: “Ba nói linh tinh. Nếu ai dám kết hôn với cô An thì con liều mình với anh ta.”
Ba cậu bé nói: “Thằng nhóc thối, con không so nổi với cậu ấy đâu. Chú nhà người ta là quân trưởng bảo vệ quốc gia, đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.”
Nói như vậy, An Noãn Noãn lại ngại ngùng rồi. Cô cảm giác như trong lòng mình đang ôm củ khoai lang nóng bỏng tay.
Nhưng một giây sau, Đại Bảo đã bị Cố Bắc Thần bế ra khỏi vòng tay của An Noãn Noãn rồi nhấc cao lên: “Thằng nhóc thối tha, bây giờ mới có tí tuổi mà đã muốn giành vợ với chú rồi sao, hả?”
Thằng bé ngược lại không sợ hãi. Cậu bé cũng gặp Cố Bắc Thần vài lần rồi. Thật ra ánh mắt của cậu bé cũng vô cùng sùng bái người chú này. Cậu bé nhìn Cố Bắc Thần cười xấu xa: “Chú, cháu lớn lên rồi cũng phải tham gia quân ngũ. Đợi tới khi cháu làm quan lớn rồi. Chú biến thành ông già rồi, râu dài rồi, tóc cũng bạc rồi. Cháu sẽ cướp cô An về.”